Thành viên:TRẦN CHÁNH THẮNG/nháp

Hàn Linh Giang

sửa

       HÀN LINH GIANG  

                                                                                                           

Tên thật: Trần Thanh Hùng (sinh năm 1950) .Ông là nhà thơ nhà viết nhạc của thế hệ vàng thập niên 70 của Việt Nam . Với xuất thân trong một gia đình gia giáo truyền thống Phật học các tác phẩm thơ và nhạc đều mô tả cuộc sống , đạo đức và tu thân .

Nguyên quán: Thạch Thành - Ninh Quang – thị xã Ninh Hòa – tỉnh Khánh Hòa.

Tác phẩm đã xuất bản:

–       CA KHÚC TIỄN THU (Thơ), Nhà xuất bản ABC Sài Gòn 1973.

–       ÁNH LỬA TRỜI KỲ DIỆU – bút hiệu Vô Thanh ( Tiểu biên và tiểu luận về Bồ Tát Quảng Đức), NXB Tôn Giáo Hà Nội, 2006.

–       THU XÓT XA (thơ), NXB Văn Nghệ TP. HCM, 2007.

Tác phẩm sẽ xuất bản:

–       TRĂNG LẠNH HÀN GIANG (thơ)

–       CHUYỂN HÓA THÂN PHẬN KIẾP NGƯỜI, (Pháp luận), bút hiệu Vô Thanh.

–       SEN TRẮNG BỜ AO (Tùy bút)

–       ĐÊM BUỒN NGHE HÁT NAM AI (nhạc)

–       TRÁI TIM QUẢNG ĐỨC (thơ)

Nhận xét của nhà thơ Hoàng Hạ về Hàn Linh Giang như sau :

RƠI LỆ TRÊN THƠ.                         

Hàn Linh Giang, nhà thơ, một cái tên quen thuộc đã từng đăng thơ trên báo Giác Ngộ vào những thập niên 80, 90 của thế kỷ trước vừa xuất hiện trở lại trong tập thơ tái bản “Thu Xót Xa” (Nhà xuất bản Văn Nghệ ấn hành năm 2010). Tên thật là Trần Thanh Hùng, từng tham gia sinh hoạt Hội LHVHNT tỉnh Khánh Hòa, quê hương nơi ông đang sống (TX. Ninh Hòa). Tập thơ dày 108  trang này được tập hợp từ những bài thơ ông viết rải rác từ những năm 1979, chia làm hai phần: phần I, chủ đề Buồn vương kỷ niệm và phần II, chủ đề Biệt ly.

Chiều buồn nhớ mẹ cha xưa

Sương thu lạnh buốt đôi bờ tâm kinh.

                                         (Sen trắng bờ ao)

Bản viết thư pháp 2 câu thơ trên là phần khở đầu của chương Buồn vương kỷ niệm. Do ở lần xuất bản năm 2007, bài thơ Biển trắng đã in nhầm lẫn câu “Tôi mất mẹ tôi ngày thơ ấu” cho nên lần này ghi rõ.

Mẹ tôi mất mẹ ngày thơ ấu (*)

Cảnh sống mồ côi luống não nề

Cho đến khi trở thành thiếu nữ

Đời buồn tiếp nối buồn lê thê.

(*) My mother lost her mother when she was a child (chú thích của Trúc Mai – Canada 2008)

Chính vì cảnh mất mẹ cha nên tác giả viết:

“Chẳng có ai ngoài mẹ

Thương con nhất trên đời

Chẳng buồn nào hơn thể

Hơn nỗi buồn cút côi”

Trong phần I Buồn vương kỷ niệm có 11 bài thơ – những bài thơ trôi chảy như một dòng sông buồn, đơn côi. Những dòng sông buồn, đơn côi. Những dòng sông, con suối rồi lặng lẽ trở về miền biển khơi mênh mông.

Trong “Thơ cho mẹ”, tác giả hồi tưởng về mẹ khi nằm trong bệnh viện.

Nằm trong bệnh viện chiều mưa

Nhớ thời thơ ấu mẹ đưa đến trường

Đôi hàng nước mắt thương thương

Cầm tay mẹ dắt trên đường đất quê

Bàn tay bé bỏng vân vê

Bút nghiên từ độ đi về tương lai.

Với phần 2 Biệt ly có 15 bài thơ, thật là ngậm ngùi và não nuột khi đời ta không còn cha mẹ nữa.

Có những lần mưa rụng nửa đêm

Bâng khuâng thao thức nỗi niềm riêng

Hắt hiu gió lạnh lùa song vắng

Là những lần tôi khóc mẹ hiền

                                  (Nỗi buồn mất mẹ)

“Thu xót xa” là tựa đề của tập thơ, và như trong bài thơ cùng tựa mang thật nhiều nỗi niềm riêng và từng câu, từng chữ đã lay động lòng người.

Cuối hạ chiều qua thu lại đến

Nhớ xưa thu khóc gọi tôi về…

Đồi quê đêm viếng thăm mồ mẹ

Tan nát lòng đau dạ tái tê…

… Ta ngước nhìn khoảng không gian đêm dường như phảng phất có hình ảnh mẹ hiền đang chập chờn trước mắt đợi chờ ta… Hình ảnh mẹ cha là một chủ thể trong bốn chủ thể tưởng nhớ của mùa Vu Lan – Tứ trọng ân vào mùa Vu Lan rằm tháng Bảy.

Trong bài thơ dài “Vu Lan nhớ mẹ”, tác giả bùi ngùi.

Chiều buồn nhớ mẹ thu đưa…

Ngân nga vẳng tiếng chuông chùa làng ai!

… Tôi nay đứa trẻ lạc loài

Nhớ hình bóng mẹ nhớ lời kinh xưa

Mỗi lần lá rụng thu đưa

Hồn tôi xế xuống bên bờ thương đau!

Đọc tiếp những bài thơ đau và não nề trong Hoa thu trắng, Vắng mẹ, Khúc đoạn trường, Ngậm ngùi và trong Nghìn thu khóc mẹ.

…Rồi đây “Sắc” nhuộm màu “Không”

Và châu và lệ và giòng đắng cay

Mẹ đi qua cõi đời này…

Như hoa lá rụng cuối ngày tàn thu!

Trong ngần ấy những bài thơ về mẹ, “Thu xót xa” đã chuyển tải đến người đọc thông điệp về nỗi lòng của những người con không còn cha mẹ trên đời. Và qua bút pháp của nhà thơ Hàn Linh Giang, có thể nói mỗi bài thơ, vần thơ là những giọt lệ và niềm trăng trở, thao thức mỏi mòn của sự trông ngóng vô vọng về mẹ đã đi xa.

                


Tác phẩm đã xuất bản:

–       CA KHÚC TIỄN THU (Thơ), Nhà xuất bản ABC Sài Gòn 1973.

–       ÁNH LỬA TRỜI KỲ DIỆU – bút hiệu Vô Thanh ( Tiểu biên và tiểu luận về Bồ Tát Quảng Đức), NXB Tôn Giáo Hà Nội, 2006.

–       THU XÓT XA (thơ), NXB Văn Nghệ TP. HCM, 2007.

TRÁI TIM QUẢNG ĐỨC , NXB Hồng Đức

Tác phẩm đang xuất bản:

–       TRĂNG LẠNH HÀN GIANG (thơ)

–       CHUYỂN HÓA THÂN PHẬN KIẾP NGƯỜI, (Pháp luận), bút hiệu Vô Thanh.

–       SEN TRẮNG BỜ AO (Tùy bút)

–       ĐÊM BUỒN NGHE HÁT NAM AI (nhạc)


         NGÀY BUỒN

                                       Hàn Linh Giang

Cha tôi những tháng ngày xưa

Đốt than hái củi cày bừa sớm hôm

Nhọc nhằn dưới ruộng trên mương

Mồ hôi đổi lấy bát cơm vơi đầy

…………………………………

Nắng mưa sương gió dạn dày

Tuy nghèo vẫn giữ lòng ngay dạ hiền

Cha tôi kẻ nể người kiêng

Ăn ngay nói thẳng xóm giềng cậy nương

Cha tôi ai nấy điều thương

Nhẹ đường danh lợi nặng đường nghĩa nhân

Trọn đời đâu quản tấm thân

Dẫu bao  cực khổ gian truân chẳng nề

Vợ con gia đạo đê huề

Lo toan dạy dỗ liệu bề nhủ khuyên

Cha tôi rất trọng người hiền

Thường đem những chuyện Phật Tiên tỏ bày

Nguyện thề quyết chẳng đơn sai

Miệng lòng giữ vẹn cả hai thiệt lòng

……………………………………

Một ngày mưa gió khôn ngăn

Đất trời như cũng đau buồn xanh xao

Cha tôi như một vì sao

Băng trong đêm tối chìm vào không gian

…………………………………..............

Hồn tôi tựa ánh trăng tan

Vỡ trên chiếc lá thu vàng đẫm sương…

                                              1978


  KHÔNG ĐỀ

                   Hàn Linh Giang

Chẳng gì là gì cả

Gì cả cũng chẳng gì

Dẫu gì rồi cũng rã

Còn có cái chi chi.


NỖI BUỒN MẤT MẸ

                             Hàn Linh Giang

Hằng năm mỗi độ mùa thay lá

Gió rụng vàng rơi ngập lối đi

Là lúc hồn tôi thương nhớ quá

Dáng mẹ hiền xưa thuở biệt ly!

Ngày xưa mẹ mất tôi ở xa

sửa

Không kịp tiễn đưa lần cuối cùng

Thương hỡi đời tôi vô phước quá!

Phụ mẫu tại đường ngã viễn phương[*].


Tôi thấy rồi đây tôi vất vả

Dòng đời vô định chảy về đâu?

Thuyền tôi bèo giạt về trăm ngã

Ray rức buồn ơi cuộc bể dâu!


Từ khi mẹ mất tôi buồn quá

Chẳng thiết gì vui nữa cuộc đời

Tất cả cũng rồi không tất cả

Tôi buồn tôi khóc mãi Thương ơi!

Có những lần mưa rụng nửa đêm

Bâng khuâng thao thức nỗi niềm riêng

Hắt hiu gió lạnh lùa song vắng                        

Là những lần tôi khóc mẹ hiền.


Như những vì sao rụng nửa khuya

Hồn tôi cũng rụng tự bao giờ!

Bao nhiêu ngấn lệ ngùi lên mắt

Là bấy âm thầm khóc tiễn đưa…

                                           1979


BẤT TỊNH QUÁN

              Vô Thanh tức Hàn Linh Giang

Dứt thở, thây sình ươn tức thì

Rồi ra thối rửa chẳng còn chi

Túi da đựng chứa đồ dơ bẩn

Bị thịt túm dùm vật tiện ti

Thể vóc xanh dờn trông ảm đạm

Hình hài trắng nhợt thấy sầu bi

Trăm năm rốt cuộc đời hư ảo

Cốt rũ, xương tàn lụi, bất tri!