Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Bá tước Monte Cristo”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Addbot (thảo luận | đóng góp)
n Bot: Di chuyển 1 liên kết ngôn ngữ đến Wikidata tại d:q191838 Addbot
TuHan-Bot (thảo luận | đóng góp)
n Robot: Sửa đổi hướng
Dòng 19:
'''''Bá tước Monte Cristo''''' ([[tiếng Pháp]]: ''Le Comte de Monte-Cristo'', phát âm tiếng Việt: '''Môngtơ-crixtô''') là một [[tiểu thuyết phiêu lưu]] của [[Alexandre Dumas|Alexandre Dumas ''cha'']]. Cùng với một tác phẩm khác của ông là [[Ba chàng lính ngự lâm]], tác phẩm thường được xem là tác phẩm văn học nổi tiếng nhất của Dumas. Cuốn sách này đã được viết xong năm 1844. Giống như nhiều tiểu thuyết khác của ông, tiểu thuyết này đã được mở rộng từ cốt truyện do người giúp việc cho nhà văn [[Auguste Maquet]] cộng tác.
 
Câu chuyện xảy ra tại [[Pháp]], [[Ý|Italia]], các đảo trong [[Địa Trung Hải]] và [[Levant]] trong thời kỳ các sự kiện lịch sử trong năm [[1815]]–[[1838]] (ngay trước sự kiện [[Một trăm ngày]] dưới sự cai trị của [[Louis-Philippe I của Pháp|Louis-Philippe của Pháp]]). Sự sắp đặt lịch sử là yếu tố cơ bản của cuốn sách. Câu chuyện chủ yếu liên quan đến các chủ đề [[công lý]], sự [[báo thù]], [[lòng từ bi]], và [[lòng khoan dung]], và được kể theo phong cách một câu chuyện phiêu lưu.
Dumas lấy ý tưởng cho cuốn ''Bá tước Monte Cristo'' từ một câu chuyện thật mà ông tìm thấy trong một quyển hồi ký của một người đàn ông có tên Jacques Peuchet. Peuchet thuật lại câu chuyện của một người thợ đóng giày có tên [[Pierre Picaud]], một người sống ở Paris năm [[1807]]. Picaud đã hứa hôn với một người phụ nữ giàu có, nhưng bốn người bạn ghen ghét đã vu khống tố cáo ông làm gián điệp cho Anh. Ông đã bị tống vào ngục trong 7 năm. Trong thời gian ở tù, một người bạn tù lúc hấp hối đã tiết lộ cho ông một kho báu được giấu ở [[Milano]]. Khi Picaud được thả năm 1814, ông đã lấy được kho báu, trở về với một tên gọi khác và đến [[Paris]] và sống ở đó 10 năm và đã trả thù thành công đám bạn cũ đã vu khống kia. Nhưng sau khi trả thù được người cuối cùng đã vu khống mình, ông chợt nhận ra rằng trả thù sẽ chẳng có gì là tốt đẹp sau khi trả thù.
 
Dòng 25:
 
{{spoiler}}
Câu chuyện bắt đầu với việc chiếc tàu Pharaon của hãng buôn Morrel cập cảng [[Marseille]], người điều khiển con tàu là [[Edmond Dantès]], một thanh niên 18 tuổi và là thuyền phó của tàu. Trong chuyến đi lần này, thuyền trưởng tàu là Leclère bị bệnh qua đời, trước khi mất, ông đã đưa cho Dantès một bức thư và dặn anh phải trao tận tay cho [[Napoléon Bonaparte]] lúc này đang ở đảo [[Elba]]. Dantès đã làm theo lời ông và sau đó [[Napoléon Bonaparte|Napoléon]] lại bảo anh trao một bức thư cho ngài Noitier ở [[Paris]]. Lúc trở về [[Marseille]], Edmond được ông Morrel thăng chức thuyền trưởng, Edmond xin phép nghỉ 2 tuần để đi Paris trao bức thư và sau đó tổ chức lễ cưới với cô Mercédès xinh đẹp.
 
Danglars, một tên kế toán của tàu Pharaon, luôn ghen ghét Dantès, đã lập ra một kế hoạch để hãm hại anh. Hắn mời Fernand Mondego, anh họ của Mercédès, một người say mê nàng nhưng không được đáp lại, cùng với Caderousse, hàng xóm của Edmond đi uống rượu. Danglars viết một bức thư nặc danh tố giác Edmond cấu kết với Napoleon rồi xui Fernand gửi lên chính quyền.