Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trận Phụng Thiên”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Addbot (thảo luận | đóng góp)
n Bot: Di chuyển 1 liên kết ngôn ngữ đến Wikidata tại d:q384091 Addbot
TuHan-Bot (thảo luận | đóng góp)
n Robot: Sửa đổi hướng
Dòng 22:
Sau [[trận Liêu Dương]] (diễn ra từ ngày [[24 tháng 8]] đến [[4 tháng 9]] năm [[1904]]), quân đội Nga rút lui về [[sông Sa]] phía nam [[Thẩm Dương|Phụng Thiên]] tập hợp lại lực lượng. Từ ngày 5 đến ngày 17 tháng 10 năm 1904, trong [[trận sông Sa]], quân Nga phản công bất thành nhưng đã hãm bớt được đà tiến của quân đội Nhật. Cuộc phản công thứ hai sau đó của quân Nga trong [[trận Sandepu]] từ ngày 25 đến ngày 29 tháng 1 năm 1905 suýt nữa đã thành công nhưng điều kiện mùa đông khắc nghiệt ở [[Mãn Châu]] đã khiến người Nga mất cơ hội.
 
Sau khi chiếm được [[cảng Lữ Thuận]] vào tháng 1 năm [[1905]], quân đội Nhật Bản tại Mãn Châu đã được tăng cường bằng các lực lượng của Tập đoàn quân thứ 3 do Tướng [[Nogi Maresuke]] chỉ huy tiến từ phía nam lên. Đến tháng 2 năm 1905, toàn bộ lực lượng dự bị của quân đội Nhật Bản đã cạn kiệt. Toàn bộ lục quân Nhật giờ đây tập trung tại Phụng Thiên. Thương vong ngày càng cao, điều kiện thời tiết khắc nghiệt cộng với việc [[Hạm đội Baltic Nga]] đang tiến đến gây ra áp lực cho nguyên soái [[Ōyama Iwao]] phải tiêu diệt toàn bộ quân đội Nga tại Mãn Châu trước khi quân tiếp viện Nga đến qua tuyến [[đường sắt xuyên Siberi|đường sắt xuyên Xibia]].
 
== Bố trí lực lượng hai bên ==
Phòng tuyến của quân Nga tại phía nam Phụng Thiên dài 140 km (90 dặm), với chiều sâu không nhiều và lực lượng dự bị ở trung tâm. Ở phía cánh phải là Tập đoàn quân số 1 Mãn Châu do Đại tướng Nam tước von Kaulbars chỉ huy (thay thế tướng [[Oskar-Ferdinand Kazimirovich Grippenberg]]). Ở trung tâm, bảo vệ tuyến đường sắt và đường bộ là Tập đoàn quân số 3 Mãn Châu của tướng Bildering. Vùng đồi núi cánh phía đông được trấn giữ bởi Tập đoàn quân số 1 Mãn Châu của tướng [[Nikolai Linevich]]. Cánh này còn được yểm trợ bằng 2/3 lực lượng [[kỵ binh]] Nga, do Tướng [[Paul von Rennenkampf]] chỉ huy. Tướng Kuropatkin đã bố trí quân lực theo một thế trận phòng thủ đơn thuần và do đó hầu như không thể thực hiện một cuộc phản công nếu không tạo một khoảng trống lớn trong phòng tuyến.
 
Về phía quân Nhật, Tập đoàn quân số 1 của tướng [[Kuroki Tamemoto]] và Tập đoàn quân số 4 của tướng [[Nozu Michitsura]] tiến về phía đông tuyến đường sắt, và tập đoàn quân số 2 của tướng [[Oku Yasukata|Yasukata Oku]] tiến về phía tây. Tập đoàn quân số 3 của tướng [[Nogi Maresuke]] được bố trí phía sau tập đoàn quân số 2 cho đến khi trận đánh bắt đầu. Tập đoàn quân số 5 mới vừa thành lập của tướng [[Kawamura Kageaki]] làm nhiệm vụ nghi binh cánh phía đông của quân Nga. Lực lượng của tập đoàn quân này là thiếu hụt nhiều nhất, chỉ có sư đoàn 11 (từ [[cảng Lữ Thuận]]) và quân dự bị.
 
Tướng Kuropatkin tin rằng cuộc tấn công của quân Nhật sẽ đến từ vùng đồi núi phía đông, nơi mà địa hình thuận lợi cho họ. Sự có mặt của sư đoàn 11 là những cựu binh của Tập đoàn quân số 3 càng củng cố lòng tin đó của ông. Trong khi đó, kế hoạch của Nguyên soái Ōyama là triển khai 5 tập đoàn quân của ông thành một hình lưỡi liềm bao vây Phụng Thiên, chặn đứng mọi đường rút lui của quân Nga. Mệnh lệnh dành cho ông là tránh một cuộc giao chiến bên trong thành phố Phụng Thiên. Trong suốt cuộc chiến tranh này, người Nhật đã theo đuổi một chính sách trong đó hạn chế tối đa thương vong dân thường và giữ cho người Trung Quốc đứng về phía họ - đây là một chính sách khác hẳn với [[Chiến tranh Thanh-Nhật]] trước đó và [[Chiến tranh Trung-Nhật]] sau này.