Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Trịnh Cán”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Addbot (thảo luận | đóng góp)
n Bot: Di chuyển 1 liên kết ngôn ngữ đến Wikidata tại d:q6685229 Addbot
TuHan-Bot (thảo luận | đóng góp)
n Robot: Sửa đổi hướng
Dòng 17:
| mất = [[1782]]
}}
'''Điện Đô Vương Trịnh Cán''' (鄭檊, [[1777]] – [[1782]]) là vị [[chúa Trịnh]] thứ mười thời [[Nhà Lê trung hưng|Lê trung hưng]] trong [[lịch sử Việt Nam]], ở ngôi từ tháng 9 đến tháng 11 [[năm 1782]]. Ông là con của chúa [[Trịnh Sâm]] và tuyên phi [[Đặng Thị Huệ]]. Ông sinh và mất tại [[Thăng Long]] ([[Hà Nội]] ngày nay).
 
== Cuộc đời ==
Trịnh Cán sinh năm 1777, là con thứ của chúa [[Trịnh Sâm]], lên ngôi [[thái tử|thế tử]] năm 1780 sau khi anh là [[Trịnh Khải]] bị phế truất vì [[vụ án năm Canh Tý|vụ án năm Canh tý]].
 
Trịnh Cán là một đứa trẻ ốm yếu liên tục nên "khí lực khô kiệt", thân hình gầy gò, xanh xao. Khi danh y [[Hải Thượng Lãn Ông|Lê Hữu Trác]] theo lệnh chúa Trịnh Sâm chữa bệnh cho ông thì bọn ngự y ghen tị với Lê Hữu Trác nên đơn thuốc của Lê Hữu Trác không được sử dụng. Vì vậy, Trịnh Cán vẫn bệnh mãi không khỏi.
 
Tháng 9 năm 1782, Trịnh Sâm mất. [[Đặng Thị Huệ]] và Huy quận công [[Hoàng Đình Bảo]] lập Trịnh Cán lên ngôi chúa với tước hiệu Điện Đô vương, lúc đó Trịnh Cán mới 6 tuổi. Tuyên phi Đặng Thị Huệ trở thành người điều khiển triều chính giúp con cùng với Huy quận công [[Hoàng Đình Bảo]] khiến quân đội và nhân dân bất bình.