Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Vương quốc Sukhothai”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
→‎Xem thêm: Thêm thể loại [VIP] using AWB
Cheers!-bot (thảo luận | đóng góp)
Dòng 9:
Sukhothai mở rộng bằng cách tạo các liên minh với các vương quốc Thái khác, dùng [[Phật giáo]] [[Thượng tọa bộ]] làm quốc giáo với sự giúp đỡ của các nhà sư [[Sri Lanka|Ceylon]]. Intradit truyền ngôi cho con trai là Pho Khun Ban Muang, và năm [[1278]] đến lượt em trai là Pho Khun [[Ramkhamhaeng]] kế vị. Dưới thời vua Ramkhamhaeng Đại Đế, Sukhothai trải qua một thời kỳ hoàng kim thịnh vượng. Ramkhamhaeng đã có công tạo ra [[bảng chữ cái Thái]] (được coi là có niên đại vào năm [[1283]], dựa trên chứng cứ là [[văn bia Ramkhamhaeng]] gây nhiều tranh cãi, văn bia này được cho là lưu giữ dạng cổ nhất của chữ viết Thái. Vào thời đỉnh cao của mình, ảnh hưởng của vương quốc này trải dài từ Martaban (nay thuộc [[Myanma]]) đến [[Luangprabang|Luang Prabang]] (nay thuộc [[Lào]]) và xuống tận [[bán đảo Mã Lai]] cho đến phía Nam tận [[Vương quốc Nakhon Si Thammarat|Nakhon Si Thammarat]], phạm vi ảnh hưởng của vương quốc này rộng hơn nhiều so với lãnh thổ [[Thái Lan]] ngày nay, dù mức độ kiểm soát thực tế không như tầm ảnh hưởng.
 
Sau khi Ramkhamhaeng băng hà, con trai ông là Loethai kế vị. Các vương quốc chư hầu lần lượt giành độc lập, đầu tiên là [[Uttaradit (tỉnh)|Uttaradit]] ở phía Bắc, và ngay sau đó là các vương quốc Lào [[Luangprabang|Luang Prabang]] và [[Viêng Chăn]]. Lan Na giành quyền kiểm soát [[Tak (tỉnh)|Tak]], một trong những thành thị đầu tiên dưới quyền kiểm soát của Sukhothai. Về phía Nam, thành [[Suphanburi]] giàu có cũng sớm ly khai khỏi triều Loethai. Do đó, vương quốc này đã nhanh chóng suy giảm về lại với tầm vóc của thời kỳ đầu. Trong khi đó, [[Vương quốc Ayutthaya|Ayutthaya]] trở nên hùng mạnh, và cuối cùng, năm [[1378]], vua Thammaracha II của Sukhothai đã phải chịu thuần phục cường quốc mới này.
 
[[Tập tin:Ramkhamhaeng Inscription.JPG|phải|150px|nhỏ|Bản sao của Silajaruek Pokhun Ramkamhaeng]]