Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Giáo hoàng Constantinô”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Cheers!-bot (thảo luận | đóng góp)
n clean up, General fixes using AWB
Dòng 19:
Ông cổ vũ việc hôn chân [[Thánh Phêrô]] như một hành động phục tùng. Các sử gia thuật lại rằng hoàng đế [[Justinianô II]], kẻ thù của những người Marônít, mười năm sau về lại [[Constantinopolis]] và cai trị còn tàn bạo hơn nữa. Ông cố nài Giáo hoàng Constantinus đến kinh đô Constantinopolis để thống nhất với nhau về các quyết định đã được đưa ra ở công đồng Constantinopolis vừa qua mà Giáo hoàng Sergiô I đã từ chối.
 
Sau một thời gian do dự, Giáo hoàng đã rời Rôma và tới [[Constantinopolis]] ngày 5 tháng 10 năm 710, ông được đón tiếp long trọng tại các thàh phố. Như các đấng tiền nhiệm của mình, Giáo hoàng Constantinus đã làm cho hoàng đế Giustinianô II chấp nhận các lý do khiến đấng tiền nhiệm của ông tức Giáo hoàng Sergiô I (678-701) từ chối chuẩn y các nghị quyết của công đồng “vòm”"vòm" năm 691. Sự dàn xếp tạm thời này được ký kết tại [[Byzancia]], và Constantinô là vị Giáo hoàng cuối cùng đặt chân tới Constantinôpôli (mãi gần đây [[Giáo hoàng Phaolô VI]] mới lại tới [[Istanbul]]).
 
Sau một năm vắng mặt, ông chiến thắng trở về nơi ở của ông ở Rô-ma thì hoàng đế Jutinianô II lại thử rút lời. Hàng giáo sĩ và dân chúng chống đối ông. Cũng vậy, quân đội nổi dậy và [[ám sát]] ông năm 771. Về phần Giáo hoàng Constantinus, ông [[chết|qua đời]] ngày 9 tháng 4 năm 715. Ông được an táng tại nhà thờ chính tòa thánh Phê-rô ở Vatican.