Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Máy thu vô tuyến tinh thể”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n →‎Liên kết ngòai: clean up using AWB
n Alphama Tool, General fixes
Dòng 10:
 
=== Những năm đầu tiên ===
Lúc đầu các máy [[điện báo]] [[vô tuyến]] dùng các [[bộ phát ngắt quãng]] và các [[bộ phát hồ quang]] cũng như các [[máy phát điện đồng bộ tần số cao]] nhằm mục đích tạo ra tần số vô tuyến và cho phép tín hiệu được “cài”"cài" vào trong [[tần số vô tuyến]] này. Đầu tiên, người ta dùng một bộ tách sóng được gọi tên là [[Branley Coherer]] để phát hiện sự tồn tại (hoặc không tồn tại) của tín hiệu [[vô tuyến]]. Tuy nhiên, bộ tách sóng này không đủ nhạy để làm việc với tín hiệu yếu.[[Tập tin:GWP-836531Patent.png|nhỏ|phải|222px|Greenleaf Whittier Pickard's U.S. Patent 836,531 Sơ đồ của sáng chế"Các phương pháp để nhận được thông tin liên lạc bởi sóng điện".]]
 
Vào đầu thế kỷ 20, nhiều [[nhà nghiên cứu]] khám phá ra rằng nếu dùng các [[khóang vật]] [[tính kim lọai]], chẳng hạn [[galen (khoáng vật)|galena]], thì có thể tách tín hiệu.
Năm 1901, Sir [[Jagadish Chandra Bose]] đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế với tên là “Một"Một dụng cụ dùng để tách các nhiễu lọan điện”điện", mà trong đó đề nghị dùng tinh thể galena; và sáng chế này được cấp bằng vào năm [[1904]], mang số 755840. Tuy nhiên, công trình cũng như bằng sáng chế của ông đã không được giới khoa học phương Tây biết nhiều. Đến ngày 30, tháng 8, [[1906]], [[Greenleaf Whittier Pickard]] đã nộp đơn xin cấp bằng sáng chế trong đó có đưa ra một bộ tách sóng bằng tinh thể silicon, mà được công nhận vào ngày 20, tháng 11, năm 1906. Bộ tách sóng của Pickard thật sự là một khám phá lớn khi ông chỉ ra rằng nếu dùng một sợi dây có đầu thật nhỏ - vì thế sợi dây này được gọi tên là "[[lông mèo]]" – tiếp xúc thật nhẹ với một khóang vật thì sẽ tạo ra một hiệu ứng bán dẫn rất tốt. Bộ tách sóng tinh thể bao gồm một thạch anh, một sợi dây đặc biệt mỏng tiếp xúc với thạch anh và một bộ gá để giữ vững các bộ phận. Thạch anh thường được dùng nhất là một miếng nhỏ [[galen (khoáng vật)|galena]]; [[pyrit]]e cũng thường được sử dụng, bởi nó là lọai khóang vật ổn định và dễ chỉnh sửa. Bộ tách sóng kiểu như vậy đủ dùng trong trường hợp tín hiệu đủ mạnh ví dụ trong thành phố. Một ưu điểm nữa của thạch anh là chúng có thể [[giải điều chế]] tín hiệu [[điều chế biên độ]]. Như vậy, máy thu vô tuyến tinh thể là phương pháp đơn giản về mặt kỹ thuật và ít tốn kém nhất để thu tín hiệu vô tuyến vào lúc mới bắt đầu của ngành công nghiệp truyền thanh vô tuyến.
[[Tập tin:NBS 120 Set.jpg|nhỏ|222px|Dự án máy thu tinh thể tại nhà của cục tiêu chuẩn Mỹ.]]Trong năm 1922, [[cục tiêu chuẩn Mỹ]] phát hành một ấn phẩm mang tựa đề theo kiểu ''Làm thế nào để chế tạo tại nhà một máy thu thanh đơn giản'' [http://www.crystalradio.net/crystalplans/xximages/nsb_120.pdf]. Ấn phẩm này chỉ ra cho hầu hết mọi gia đình có thể dùng các công cụ đơn giản để tạo ra một máy thu thanh nhằm nghe thông tin về thời tiết, giá cả nông sản, tin tức và các bản nhạc. Ấn phẩm này có giá trị lớn vì nó đưa máy thu thanh vào cộng đồng dân cư. Sau đó, cục tiêu chuẩn Mỹ tiếp tục đưa ra hai bản thiết kế máy thu có độ nhạy tốt hơn với tựa đề ''Làm thế nào để tạo ra một trong hai mạch thu thanh với bộ tách sóng tinh thể''[http://www.crystalradio.net/crystalplans/xximages/nbs121.pdf], mà hiện nay các tay nghiệp dư vẫn còn dùng.
=== Những năm 1920 và 1930 ===
Dòng 23:
 
=== Những năm 1940 ===
Vào mùa Xuân năm 1944, khi quân đội [[Khối Đồng Minh thời Chiến tranh thế giới thứ hai|Đồng Minh]] bị cầm chân gần [[Anzio, Ý]], các [[máy thu vô tuyến cầm tay]] bị cấm ngặt, vì quân [[Đức]] có các [[thiết bị phát hiện tần số vô tuyến]] mà có thể phát hiện tín hiệu [[dao động nội]] của các [[máy thu đổi tần]]. Trong khi đó máy thu vô tuyến tinh thể lại không có bộ dao động nội nên quân Đức không thể phát hiện được. Một số lính Mỹ giỏi xoay xở đã khám phá ra rằng có thể tạo ra một máy thu vô tuyến tinh thể thô sơ bằng cách dùng các cuộn dây phế liệu, một lưỡi dao cạo bị rỉ và một đầu bút chì để làm điốt. Bằng cách chạm nhẹ đầu bút chỉ vào những điểm xanh trên lưỡi dao, hay đến những điểm bị rỉ, sẽ tạo nên một [[điốt]] tiếp xúc điểm và tín hiệu chỉnh lưu có thể nghe được bằng tai nghe. Ý tưởng này đã được phổ biến suốt vùng tranh chấp, đến những nơi khác của chiến tranh và cả vào trong dân cư. Lọai máy thu thô sơ như vậy được các tạp chí gọi là “máy"máy thu trong chiến hào”hào" và nó trở thành một phần trong các truyền thuyết của [[chiến tranh thế giới thứ hai|chiến tranh thế giới thứ II]].
 
Trong một số quốc gia bị Khối Quốc Xã chiếm đóng, các máy thu thanh trong dân chúng bị tịch thu. Điều này khiến cho một số ngừơi phải lén lút tự tạo ra những máy thu mà thực ra là một dạng thô sơ của máy thu vô tuyến tinh thể. Tuy nhiên, bất kỳ ai làm như vậy đều có khả năng bị bỏ tù hoặc có thể chết nếu bị phát hiện và hầu hết ở Châu Âu lúc đó tín hiệu từ BBC (hoặc từ các đài phát Đồng Minh khác) đều không đủ mạnh để thu được bởi những máy thô sơ như vậy.