Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Carpe diem”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n clean up, General fixes using AWB
n Alphama Tool, General fixes
Dòng 2:
[[Tập tin:Yvoire cadran solaire.jpg|nhỏ|phải|150px|Carpe diem]]
 
'''Carpe diem''' – thành ngữ [[Latinh|Latin]] có nghĩa là "''Hãy sống với ngày hôm nay''"", đôi khí còn gọi là ""''Nắm bắt khoảnh khắc''" hoặc "''Nắm bắt thời điểm''", theo nghĩa bóng là "''Hãy tận hưởng cái phút giây mà ta đang có''" hoặc "''Đừng bao giờ hoãn lại hạnh phúc hiện tại”tại".
 
Thành ngữ nổi tiếng này thể hiện một ý tưởng rằng cuộc đời của con người có thể chấm dứt đột ngột trong mọi thời điểm bất kỳ, bởi thế con người cần cố gắng tận hưởng mỗi ngày trong cuộc đời như là ngày cuối cùng để đến khi nhắm mắt xuôi tay anh ta có thể nói được rằng đã sống một cuộc đời không uổng phí.
Dòng 78:
* Nhà thơ [[Iran|Ba Tư]] trung cổ [[Thơ Rubaiyat của Omar Khayyam|Omar Khayyam]] qua các bài thơ [[Thơ Rubaiyat của Omar Khayyam|Rubaiyat]] nổi tiếng thế giới của mình đã thể hiện đầy đủ triết lý ''Carpe diem'' nhất. Bài giới thiệu bản [[tiếng Việt]] của cuốn sách này phân tích quan điểm hưởng lạc của Omar Khayyam, so sánh và liên hệ với [[Kinh Thánh]], triết học [[Epicuros|Epicurus]] và thơ ca cổ đại…
... [[Thơ Rubaiyat của Omar Khayyam|Omar Khayyam]] cho rằng cuộc đời người là vốn quí, mỗi người cần được nhận về phần hạnh phúc của mình. Hạnh phúc không phải ở chốn thiên đàng hay nơi cực lạc sau khi chết như tôn giáo vẫn khẳng định mà hạnh phúc trên cõi đời này và trong ngày hôm nay.
::''Tôi chẳng mong sung sướng ở “sau"sau này”này"''
::''Tôi chỉ cần có rượu uống “hôm"hôm nay”nay"''
::''Tôi chẳng tin vào chuyện đời vay trả''
::''Có khác gì tiếng trống gõ vào tai.''
Dòng 108:
::''Trẻ uống vào thành chín chắn, khôn ngoan''.
Rượu trong thơ Khayyam là hình tượng thi ca dùng để thể hiện, khẳng định mình. Rượu là tượng trưng cho hạnh phúc của con người, là sự phản kháng đối với những cấm đoán khắt khe của tôn giáo, ca ngợi tự do của con người. Khayyam không đồng tình với học thuyết Hồi giáo về thiên đàng: nếu ngoan đạo là phải từ chối những lạc thú ở đời này để sau khi chết sẽ được lên thiên đàng có tiên, có rượu, có suối mát, có mật ngọt chảy thành sông và một cuộc sống hạnh phúc đời đời. Còn logíc của Khayyam là tại sao trên đời này cũng có người đẹp, có rượu, có thơ, có nhạc, có buổi chiều tà, có suối róc rách và chim hót trên cành thì không hưởng đi mà phải đợi đến sau khi chết.
::"''Lên thiên đàng sẽ được uống rượu nồng''
::''Có tiên hầu, được sung sướng, thong dong…”dong…"''
::''Nhưng dưới này tôi vẫn em, vẫn rượu''
::''Suy cho cùng là những thứ đời mong.''
Khayyam không hoàn toàn phủ nhận sự hiện diện của thiên đàng mà thường nói “chắc"chắc gì”gì" nhưng theo Khayyam con người phải là sự kết hợp của hồn và xác. Nếu có thiên đàng thì chỉ cho “hồn”"hồn" còn “xác”"xác" vĩnh viễn nằm lại trên mặt đất, trở thành đất cát cho người đời sau đem đóng gạch xây nhà hoặc cho thợ gốm đem nặn thành bình, thành chén...
Trong thơ Khayyam [[người đẹp]], [[rượu]], hoa cỏ, [[tự nhiên|thiên nhiên]] dưới mặt đất đối trọng với tiên nữ, rượu, vườn hoa, suối mật trên [[thiên đàng]], kẻ hoài nghi với người tin vào giáo điều mù quáng, lòng chân thành với sự giả dối, cuộc sống với cái chết, thực tại với hư vô...
 
* Thành ngữ ''Carpe diem'' đóng vai trò chủ đạo trong nội dung phim ''Hội các nhà thơ chết'' (Dead Poets Society) của đao diễn [[Peter Weir]]. Bộ phim này đoạt giải [[Oscar]] và giải BAFTA (The British Academy of Film and Television Arts). Bộ phim này là câu chuyện của một thầy giáo [[tiếng Anh]] và Văn học đã cổ vũ những học trò thay đổi quan niệm sống và khơi dậy ở họ sự quan tâm đến thơ ca và văn học nói chung…
Bảy cậu bé (Neil Perry, Todd Anderson, Knox Overstreet, Charlie «New Wonder» Dalton, Richard Cameron, Steven Meeks và Gerard Pitts) là những học sinh của một trường phổ thông nổi tiếng, được giáo dục theo các nguyên tắc: ''Truyền thống, Danh dự, Kỷ luật và Hoàn thiện'' (Tradition, Honour, Discipline and Excellence). Tuy nhiên các học sinh này lại theo đuổi những nguyên tắc khác, như họ vẫn gọi ngôi trường của mình là “Hellton”"Hellton" (Địa ngục): ''Bắt chước, Khiếp sợ, Suy đồi và Cặn bã'' (Travesty, Horror, Decadence, and Excrement).
 
Một hôm họ được một thầy giáo mới, John Keating – là người có phương pháp dạy mới, khác hẳn với phương pháp truyền thống của trường này dạy. Thầy giáo bắt đầu dạy các em học sinh về cái chết không tránh khỏi và giải thích rằng cuộc đời người ngắn ngủi và chóng hết, bởi thế họ cần tuân thủ nguyên tắc “Carpe"Carpe diem”diem" (Nắm bắt khoảnh khắc, thời điểm) – đây cũng là phương châm của trường phái triết học [[Epicuros|Epicurus]]. Phần còn lại của bộ phim là sự thức tỉnh mà người xem phim sẽ hiểu rằng những người lớn cần làm gương. Các cậu bé tham gia sinh hoạt ở câu lạc bộ văn học có tên “Hội"Hội các nhà thơ chết”chết" mà thầy giáo [[John Keating]] là một thành viên.
 
Bộ phim nêu ra một loạt đề tài và những vấn đề của xã hội hiện đại. Vấn đề [[nhân quyền|quyền con người]], vấn đề lựa chọn con đường riêng trong cuộc sống, đề tài [[tình bạn]] và sự [[phản bội]], đấu tranh với hoàn cảnh, sự không hiểu nhau giữa các thế hệ vv…