Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Ly giáo Đông–Tây”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi |
n →đầu |
||
Dòng 1:
{{Kitô giáo|collapsed
{{chú thích trong bài}}
== Bối cảnh và nguồn gốc ==
[[Jerusalem]] là điểm khởi đầu Giáo hội được hình thành sau biến cố [[Hiện xuống]], nhưng Jerusalem chỉ là một thành phố nhỏ, và [[Sách Phúc Âm|Tin Mừng]] chỉ đóng khung trong nhóm nhỏ [[người Do Thái]]. Lời Chúa không chỉ dành riêng cho người Do Thái, vì vậy theo sách Công vụ các Tông đồ thì rất nhanh sau đó Tin Mừng được gửi đến dân ngoại và thành [[Antiochia]] sớm trở thành trung tâm truyền giáo ra phía Ðông.<ref>Cv chương 13</ref> Thành Antiochia là thành phố thứ ba của [[Đế quốc La Mã]] tức là đứng sau thành Rôma và thành Alexandria. Ðây cũng là nơi đầu tiên người tín hữu được gọi là [[Kitô hữu]]. Tại đây [[sứ đồ Phaolô|thánh Phaolô]] và [[thánh Barnabê]] đến rao giảng cho dân ngoại mà không bắt họ phải cắt bì như [[luật Moses]]. Thành Giêrusalem cũng mất dần ảnh hưởng, nhất là sau hai cuộc nổi dậy của người Do thái ở năm 70 và năm 135. Tháng 7 năm 70, tướng La Mã [[Titus]] tấn công chiếm thành Giêrusalem và tháng 9 năm 70, ông thiêu hủy thành phố và Ðền thờ. Sau này, người Do thái lại nổi dậy chống quân chiếm đóng La Mã, nhưng vào năm 135 cuộc nổi dậy hoàn toàn thất bại, và Ðền thờ bị san bằng thành bình địa. Từ đó Jerusalem không còn được coi là trung tâm điểm nữa. Mặt khác, bên [[Ai Cập]] thành Alexandria là một thành phố lớn, nơi được coi là trung tâm trí thức của thời đó. Theo truyền thống thì chính [[thánh Máccô]] đã đến rao giảng Tin Mừng tại Alexandria, rồi từ đó nơi đây bắt đầu trở thành trung tâm quy tụ người Kitô hữu phương Ðông, như Kinh thành Rôma của người Kitô hữu ở Âu Tây. Sau này Rôma chiếm ưu thế vì hai khuôn mặt lớn của Giáo Hội là [[thánh Phêrô]] và thánh Phaolô đã tử đạo tại đó.
|