Khác biệt giữa bản sửa đổi của “William IV của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 102:
Chìm ngập trong nợ nần, William tìm cách kết hôn với một người thừa kế nữ của một nhà giàu, nhưng dự định này bất thành.<ref>Ziegler, tr. 99–100.</ref> Sau cái chết của cháu gái William là [[Công chúa Charlotte xứ Wales]], người đứng thứ hai trong danh sách kế vị, năm [[1817]], nhà vua còn tới 12 người con, nhưng không có một đứa cháu hợp pháp nào. Một cuộc chạy đưa diễn ra giữa [[Công tước#Công tước hoàng gia|các công tước hoàng gia]], họ tranh thủ cưới vợ để có một người thừa kế. William có lợi thế rất lớn trong cuộc đua này vì hai anh của ông đều không có con và mâu thuẫn sâu sắc với vợ họ, cũng là những người đã quá độ tuổi sinh nở, và William có sức khỏe tốt nhất trong ba người.<ref>Ziegler, tr. 118.</ref> Nếu ông sống đủ lâu, ông gần như chắc chắn sẽ bước lên ngai vàng Anh và Hanover, và có người con hợp pháp của ông (nếu được chào đời) có sẽ là quốc vương kế tiếp. Sự lựa chọn ban đầ của William gặp phải sự phản đối của huynh trưởng, Hoàng tử xứ Wales, hoặc là ông bị từ chối. Em trai của William [[Hoàng tử Adolphus, Công tước Cambridge|Adolphus, Công tước Cambridge]], được gửi tới Đức để tìm hiểu một công nương Kháng Cách; ông gặp được [[Công nương Augusta xứ Hesse-Kassel]], nhưng cha bà ta [[Lãnh chúa Frederick xứ Hesse-Cassel|Frederick]] khước từ cuộc hôn nhân này.<ref>Bức thư từ Hesse gửi cho Công tước Cambridge, [[1 tháng 3]] năm [[1818]], trích dẫn trong Ziegler, tr. 121.</ref> Hai tháng sau, Công tước Cambridge tự ý cưới Augusta. Cuối cùng, cũng có một công nương tính tình đáng yêu, gia đình dễ chịu, đã chịu cảm thông với ông, thậm chí chấp nhận 9 người con của William, nhiều người trong số họ chưa đến tuổi trưởng thành.<ref>Ziegler, tr. 121.</ref> Tại [[Kew]] ngày [[11 tháng 7]] năm [[1818]],<ref>[[The Times]], Thứ hai, [[13 tháng 7]], [[1818]] tr. 3 col.A</ref> William kết hôn với Công nương [[Adelaide xưSaxe-Meiningen]], con gái [[George I, Công tước Saxe-Meiningen]]. Khi đó phu nhân mới được 25, và tuổi của Adelaide chỉ bằng một nửa của William.
Cuộc hôn nhân này, kéo dài 20 năm cho đến khi William chết, tương đối hạnh phúc. Adelaide kiểm soát cả William và tài chính của ông. Năm đầu tiên sau khi cưới, hai người sống ở Đức, và nợ của William sớm được trả, đặc biệt là sau khi Nghị viện biểu quyết đồng ý tăng phụ cấp của ông, ông miễn cưỡng chấp nhận điều đó khi đề nghị của ông còn cao hơn nữa (nhưng bị từ chối).<ref>Ziegler, tr. 121–129.</ref> Không biết liệu William còn có tình nhân nào khác sau cuộc hôn nhân hay không.<ref name="ma" /><ref name="dnb">Brock, Michael (2004) [http://www.oxforddnb.com/view/article/29451 "William IV (1765–1837)"], ''Oxford Dictionary of National Biography'', Oxford University Press, {{doi|10.1093/ref:odnb/29451}}. Retrieved 6 July 2007 (subscription required)</ref><ref>Allen, tr. 87.</ref> Hai vợ chồng có hai người con gái đoản mệnh và Adelaide ba lần sẩy thai.<ref name="Ziegler, tr. 126">Ziegler, tr. 126.</ref> Mặc dù vậy, những tin đồn rằng Adelaide mang thai vẫn kéo dài trong suốt triều William — ông coi chúng là "những thứ chết tiệt".<ref>Ziegler, tr. 268.</ref>
== Đại Đô đốc ==
[[File:WilliamIVWhileLordHighAdmiral.jpg|thumb|left|William, khi là Đại đô đốc, in bởi William James Ward, trên nguyên mẫu bức họa của [[Abraham Wivell]], xuất bản lần đầu năm [[1827]].]]
Anh trai của William, Hoàng tử xứ Wales, được tấn phong [[Hoàng tử Nhiếp chính]] từ năm [[1811]] sau khi cha của họ, Vua George III, tái phát [[bệnh tâm thần]], Năm [[1820]], nhà vua băng hà, nhường lại ngôi vị cho Hoàng tử Nhiếp chính, với vương hiệu [[George IV của Liên hiệp Anh và Ireland|George IV]]. William, Công tước Clarence, lúc đó đứng thứ hai trong danh sách kế vị, chỉ sau người anh thứ hai, Frederick, Công tước xứ York. Đã thay đổi nhiều kể từ khi kết hôn, William dành nhiều thời gian tản bộ, ăn uống tương đối giản dị, và thức uống duy nhất ông thường dùng chỉ là [[nước lúa mạch]] có chút vị chanh.<ref>Ziegler, tr. 130.</ref> Cả hai người anh của ông đều suy nhược, và việc ông lên ngôi chỉ còn là vấn đề thời gian.<ref>Molloy, tr. 9.</ref> Khi Công tước nhà York qua đời năm [[1827]], William, khi đó đã hơn 60, trở thành [[người thừa kế trên danh nghĩa]]. Cuối năm đó, Thủ tướng vừa nhậm chức, [[George Canning]], bổ nhiệm William vào chức danh [[Đại Đô đốc (nước Anh thống nhất)|Đại đô đốc]], vốn là chức danh chung của một tập thể người thay vì một cá nhân duy nhất từ năm [[1709]]. Khi tại chức, Công tước thường xuyên mâu thuẫn với các thành viên hội đồng, cuộc mâu thuẫn thường được dàn xếp bởi các sĩ quan [[Hải quân]]. Mọi thứ lên đến đỉnh điểm vào năm [[1828]] khi với danh nghĩa Đại đô đốc, William giong buồm ra biển cùng một đội tàu chiến, và không để lại lời nhắn nào về nơi họ đến, rồi biệt tăm trong 10 ngày. Nhà vua, thông qua Thủ tướng, bấy giờ là [[Arthur Wellesley, Công tước Wellington thứ nhất]], yêu cầu Công tước Clarence từ chức; ông tuân theo.<ref name="dnb" />
 
Dù cho có những khó khăn đối với vị Công tước giàu kinh nghiệm, ông đã hoàn thành tốt vai trò Đại đô đốc của mình. Ông đã bãi bỏ hình thức tra tấn [[cửu vĩ tiên]] (một loại roi 9 đuôi) đối với hầu hết các tội phạm trừ tội khởi loạn, cố gắng cải thiện trình độ của pháo binh hải quân và yêu cầu báo cáo định kì về tình trạng và sự sẵn sàng của các đội tàu. Ông trang bị những chiếc tàu chiến hơi nước đầu tiên và ủng hộ nó xuất hiện nhiều hơn.<ref>Ziegler, tr. 141.</ref> Thời gian tại chức cho phép William phạm một vài sai lầm vài từ đó rút ra bài học từ chúng - một quá trình có thể tốn kém hơn nhiều nếu như khi trở thành vua mà ông vẫn không biết được rằng ông phải hành động chỉ theo lời khuyên của các ủy viên hội đồng.<ref name="dnb" /><ref>Ziegler, tr. 133.</ref>
 
William dành phần lớn thời gian còn lại thời kì cai trị của George làm việc ở Thượng viện. Ông ủng hộ Dự luật [[Giải phóng Công giáo]] đối lập lại với em trai ông, [[Ernest Augustus I của Hanover|Ernest Augustus, Công tước Cumberland]], có miêu tả rằng lập trường sau cùng của ông đối với dự luật là "tai tiếng", theo sự lăng nhục của Cumberland.<ref name=Ziegler143>Ziegler, tr. 143.</ref> Sức khỏe của George IV ngày càng xấu đi; và từ đầu năm [[1830]] thời gian nhà vua băng chỉ còn được tính bằng ngày. Nhà vua từ giã các huynh đệ vào cuối tháng 5, nói rằng "Ý Chúa đã quyết. Trẫm sẽ rời khỏi dương gian. Tất cả những thứ còn lại là của các ái khanh."<ref>Fulford, tr. 137.</ref> Những sự thương cảm thành thật của William dành cho anh trai ông có thể không giấu giếm được sự chờ đợi của ông để sớm được làm vua.<ref name=Ziegler143/><ref>Allen, tr. 77–78.</ref>{{Clear}}
 
== Cai trị ==
 
=== Thời kì ban đầu ===
[[File:WilliamIVbyLonsdale.jpg|thumb|Chân dung bởi [[James Lonsdale (painter)|James Lonsdale]], 1830]]
Khi vua George IV chết ngày [[26 tháng 6]] năm [[1830]] mà không có con nối, Công tước Clarence kế nhiệm ông ta với vương hiệu William IV. Ở tuổi 64, ông là người già nhất trong lịch sử bước lên ngai vàng Anh.<ref>Ashley, tr. 3.</ref> Không giống như hoàng huynh xa xỉ của mình, William khiêm tốn, không thích phô trương và cầu kì. Trái ngược với George IV, dành phần lớn thời gian ở [[Lâu đài Windsor]], William thường xuyên, đặc biệt là vào những năm đầu của ông, tản bộ, mà không có người đi kèm, quanh London hoặc [[Brighton]]. Cho đến khi Cuộc Khủng hoảng cải cách làm suy yếu vị thế của ông, ông rất được lòng thần dân, họ cho rằng ông gần gũi và thực tế hơn vị vua trước.<ref>Allen, tr. 83–86; Ziegler, tr. 150–154.</ref>
 
Nhà vua ngay lập tức chứng tỏ ông là một người lãnh đạo tận tâm. Thủ tướng đầu tiên dưới triều đại của ông, [[Arthur Wellesley, Công tước Wellington thứ nhất|Arthur Wellesley]], [[Công tước Wellington (danh hiệu)|Công tước Wellington]], nói rằng ông làm nhiều công việc với vua William trong nhiều hơn 10 phút so với những việc ông đã từng làm với George trong nhiều ngày.<ref>Van der Kiste, tr. 179.</ref> [[Henry Brougham, Nam tước Brougham và Vaux|Lord Brougham]] mô tả ông là một người tuyệt vời, hỏi đủ các câu hỏi để giúp ông hiểu được vấn đề—trong khi George IV ít đặc câu hỏi vì lo sợ sẽ lộ ra sự thiếu hiểu biết của mình còn George III hỏi quá nhiều và sau đó không chờ đợi lời hồi đáp.<ref>Somerset, tr. 122.</ref>
 
== Huy hiệu, danh hiệu ==