Khác biệt giữa bản sửa đổi của “George I của Anh”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi Thẻ: Sửa đổi di động Sửa đổi từ trang di động |
Không có tóm lược sửa đổi |
||
Dòng 7:
| succession = [[Danh sách vua và nữ hoàng Anh|Vua]] của [[Vương quốc Anh (1707-1801)|Vương quốc Anh]] và [[Vương quốc Ireland|Ireland]]
| moretext = ([[Style of the British sovereign#Styles of British sovereigns|more...]])
| reign = [[1 tháng 8]] năm [[1714]] – [[11 tháng 6]] năm [[1727]]<ref name="dates">Trong suốt cuộc đời vua George I, Vương quốc Anh sử dụng Lịch cũ (Julian calendar). Còn Hanover sử dụng lịch mới ([[Gregorian calendar]]) bắt đầu từ ngày [[1 tháng 3]] năm [[1700]] (N.S.) / ngày [[18 tháng 2]] năm [[1700]] (O.S.). Các ngày tháng trong bài là theo lịch cũ nếu không có giải thích gì thêm. Nhưng năm mới được tính từ ngày [[1 tháng 1]] chứ không phải ngày [[25 tháng 3]] như ngày năm mới ở Anh.</ref>
| coronation = 20 tháng 10 năm 1714
| predecessor = [[Anne của Anh|Anne]]
Dòng 23:
| father =[[Ernest Augustus, Tuyển hầu tước xứ Hanover]]
| mother =[[Sophia của Hanover|Tuyển hầu phu nhân Sophia]]
|
|
|
|
|
|
| signature = George I Signature.svg
|}}
'''George I''' (tên đầy đủ: ''George Louis'' trong [[tiếng Anh]] và ''Georg Ludwig'' trong [[tiếng Đức]], [[28 Tháng 5]], [[1660]] - [[11 tháng 6]], [[1727]]<ref name="dates" />) là vua của [[Vương quốc Anh]] và Irceland từ ngày 1 tháng 8 1714 cho đến khi băng hà, và người cai trị của Hanover trong [[Đế quốc La Mã Thần thánh]] từ năm 1698.
George sinh ra ở [[Niedersachsen]], nay là nước Đức, và cuối cùng được thừa kế danh hiệu và đất đai của Công tước của Brunswick-Lüneburg từ cha và chú mình. Một loạt các cuộc chiến tranh châu Âu được mở rộng cương thổ Đức của ông trong suốt cuộc đời của mình, và năm 1708 ông được phê chuẩn là Tuyển hầu tước - Vương hầu của Hanover. Năm [[1714]], sau cái chết của mẹ ông, [[Sophia của Hanover|Sophia]] và [[Anne của Anh|nữ hoàng Anne]], George chính thức đăng cơ kế vị tại nước Anh ở tuổi 54. Mặc dù xét về quan hệ huyết thống với Anne, George Louis đứng sau 50 thành viên hoàng tộc khác theo Công giáo, song theo đạo luật kế vị năm [[1701]], thì những người theo Công giáo bị tước hết quyền kế vị ở Anh, do đó George và mẹ của ông giành được quyền bước lên ngai vàng sau khi Anne qua đời. Lực lượng [[Jacobites]] tìm cách
Trong triều đại George I nói riêng và cả vương triều Hanover nói chung, quyền lực của quốc vương Anh ngày càng bị hạn chế, nước Anh dần chuyển từ một nền [[quân chủ chuyên chế]] sang nền [[quân chủ lập hiến]] như hiện nay, với thực quyền nằm trong tay [[chính phủ nội các]] đứng đầu là thủ tướng. Đến cuối triều đại của ông, thực quyền nằm trong tay [[Robert Walpole|Sir Robert Walpole]], người vẫn được xem là [[thủ tướng]] đầu tiên của [[Vương quốc Anh]]. George I qua đời vào năm [[1727]] trên đường về thăm quê hương Hanover, và được chôn cất tại đó.
== Cuộc sống ban đầu ==
George Louis chào đời vào ngày [[28 tháng 5]] năm [[1660]] tại Hanover thuộc [[Thánh chế La Mã]]<ref>Có câu chuyển kể rằng George I qua đời ở chính căn phòng mà ông chào đời tại Osnabrück (ví dụ như Le Grand Dictionnaire Historique, 1759). Điều này mâu thuẫn với sự kiện phu nhân Sophia sinh ở Memoiren der Herzogin Sophie nachm. Kurfürstin von Hannover (ed. A. Köcher, Leipzig, 1879, tr. 1 và 68), người cho rằng hai người con lớn của Sophia chào đời ở Hanover, và bởi bốn thông tin từ Hanover đến triều đình tại (Huberty, Michel; Giraud, Alain; Magdelaine, F. et B. (1981) L'Allemagne Dynastique, Tome III (bằng tiếng Pháp) Le Perreux:.... Alain Giraud tr 85. ISBN 2-901138-03-9.).).</ref>. Ông là con trai cả của Ernest Augustus, Công tước xứ Brunswick-Lüneburg, và vợ của ông, [[Sophia của Hanover|Sophia
Trong năm đầu tiên của cuộc đời, George là người thừa kế duy nhất đối với các vùng lãnh thổ của Đức được cai trị cha và ba người chú bác không có con của ông. Năm [[1661]], em trai ruột của ông, [[Frederick Augustus]], chào đời và hai người (trong gia đình, họ được gọi là Görgen và Gustchen) đã cùng nhau lớn lên. Mẹ của họ đã vắng mặt trong gần một năm ([[1664]] - [[1665]]) trong một kỳ nghỉ an dưỡng dài ở Ý, nhưng bà thường xuyên trao đổi thư từ với các con trai. Sophia rất quan tâm đến việc dạy dỗ các con, thậm chí nhiều hơn so với khi bà trở về<ref>Hatton, Ragnhild (1978). George I: Elector
Năm [[1675]], bác cả của George đã qua đời mà không có người nối dõi, nhưng hai người chú còn lại của ông đã kết hôn, địa vị thừa kế của George bị lung lay vì các chú ông có thể có con, những người con này sẽ thay thế George để kế vị cha họ. Cha George đưa ông đi săn, và hướng dẫn cho ông các vấn đề về quân sự; và cho ông biết về tương lai không chắc chắn của mình. Cũng trong năm đó, [[Ernest Augustus]] đã đưa người con trai George-15 tuổi tham gia [[Chiến tranh Pháp-Hà Lan]] với mục đích thử nghiệm và đào tạo con trai của mình thông qua trận chiến<ref>Hatton, tr. 34</ref>.
Năm [[1679]], một người bác khác của George bất ngờ qua đời mà không có con trai và Ernest Augustus đã trở thành Công tước của Calenberg - Göttingen, với thủ phủ đặt tại Hanover. Người chú khác còn sống của George, [[
== Hôn nhân ==
[[Tập tin:George I as Prince of Hanover.jpg|thumb|left|George năm 1680, khi ông là hoàng tử của Hanover.Tác phẩm của [[Godfrey Kneller|Sir Godfrey Kneller]].]]
Cùng năm đó, George thành hôn với người
Năm [[1683]], George và em trai,
Sophia Dorothea sinh ra một người con gái có cùng tên với bà vào năm [[1687]], và sau đó bà không còn hạ sinh một người con nào nữa. Tình cảm hai vợ chồng bắt đầu rạn nứt khi George bỏ mặc vợ để chăm lo cho người tình của mình, [[Melusine von der Schulenburg, Công nương của Kendal|Melusine von der Schulenburg]], họ có với nhau hai người con gái vào các năm [[1692]] và [[1693]].<ref>Và còn một người con gái khác chào đời năm [[1701]]. Melusine von der Schulenburg công khai quan hệ với George từ [[1698]] đến tận lúc ông qua đời.</ref>. Và Sophia Dorothea, cũng có một cuộc tình với Bá tước người [[Thụy Điển]] [[Philip Christoph von Königsmarck]]. Để ngăn ngừa những tai tiếng, toàn bộ gia tộc Hanover, bao gồm cả em trai và mẹ của George, yêu cầu Sophia chấm dứt cuộc tình của mình nhưng không được. Theo thông tin từ phe chống đối gia tộc Hanover, và tháng 7 năm [[1694]], bá tước Philip bị ám sát, có thể là do sự chủ mưu của George, xác ông ta bị quẳng xuống [[Leine]] cùng với một khối lượng lớn những viên đá. Vụ ám sát đã được tuyên bố là được thực hiện bởi bốn trong số các cận thần của Ernest Augustus, một trong số đó (Don Nicolò Montalbano) đã được trả số tiền khổng lồ 150.000 thalers, gấp 100 lần so với lương hằng năm của của các Bộ trưởng được trả lương cao nhất<ref>Hatton, tr. 51–61</ref>. Một tin đồn khác là Königsmarck đã bị chém chết và bị chôn dưới sàn cung điện Hanover.<ref>{{chú thích sách| first = Michael |last=Farquhar| title = A Treasury of Royal Scvàals| year = 2001| location=New York|publisher=Penguin Books|isbn = 978-0-7394-2025-6| page = 152 }}</ref>. Tuy nhiên, theo lời của những thành viên nhà Hanover, bao gồm bản thân Sophia, phủ nhận tất cả những thông tin này.
Cuộc hôn nhân giữa George Louis và Sophia Dorothea cuối cùng cũng tan vỡ, không phải là vì Sophia ngoại tình mà dường như là do Sophia đã bỏ rơi người chồng. Với sự đồng tình của cha Sophia, George đã cấm cố bà trong [[Ahlden House]] tại lãnh địa [[Celle]] quê hương bà, nơi Sopha sống đến tận lúc qua đời 30 năm sau. Bà bị cấm gặp mặt các con và cha bà, bị cấm tái hôn và chỉ được phép tản bộ bên ngoài khi có người đi kèm. Sophia tuy vậy vẫn được chăm sóc tử tế, được trợ cấp một khoảng tiền lớn và nhiều người phục vụ, được phép đi một chiếc xe ngựa bên ngoài lâu đài, mặc dù bị sự giám sát.<ref>Hatton, tr. 60–64</ref>
Dòng 60:
[[Tập tin:George I Elector of Hanover.jpg|thumb|George năm 1706, khi ông còn là [[Tuyển hầu tước Hanover]]. Tranh vẽ của [[Johann Leonhard Hirschmann]].]]
[[Ernest Augustus]] qua đời vào ngày [[23 tháng 1]] năm [[1698]], và George thừa kế toàn bộ lãnh thổ của cha mình, trừ chức Vương công-Giám mục của Osnabrück, một chức vụ mà cha ông đã nắm giữ từ năm [[1661]]<ref>Chức Vương công-Giám mục không phải là một chức tước cha truyền con nối, mà thay vào đó nó được ban cho xen kẽ giữa những người [[Công giáo Roma|Công giáo]] và [[Tin Lành|Kháng Cách]].</ref>. Ông trở thành Công tước của [[Brunswick-Lüneburg]] (còn được gọi là Hanover, theo tên thủ phủ của vùng này), cũng như tước tuyển hầu của [[Thánh chế La Mã]]<ref>Schemmel, B. "Hanover". rulers.org. Truy cập ngày 21 tháng 8 năm 2007.</ref>. Triều đình riêng của ông ở Hanover nhận được sự phục vụ từ nhiều danh nhân văn hóa như nhà toán học, triết học [[Gottfried Leibniz]], nhà soạn nhạc [[George Frideric
Không lâu sau khi George kế vị ở Hanover thì tại nước Anh, [[Hoàng tử Wiliam, công tước Gloucester]], người đứng thứ hai trong danh sách thừa kế ngai vàng, qua đời. Theo các điều khoản của [[Đạo luật Kế vị năm 1701]], mẹ của George, [[Sophia của Hanover|Sophia]], đã được chỉ định là người thừa kế ngai vàng Anh nếu quốc vương hiện tại ([[William III của Anh|William III]]) và người kế vị, công
Vào tháng 8 năm [[1701]], George được chính phủ Anh phong làm cấp tước Gater, đứng đầu trong hàng Hiệp sĩ ở Anh, và sáu tuần sau, vua cũ theo Công giáo của Anh là [[James II của Anh|James II]] qua đời. [[William III của Anh|William III]] qua đời vào tháng sau và Anne lên kế vị. Sophia trở thành người đứng đầu danh sách thừa kế cho nữ hoàng mới của nước Anh. Sophia năm đó 71 tuổi, lớn hơn Anne 35 tuổi, nhưng sức khỏe vẫn còn khá tốt, và bà dành nhiều thời gian và công sức để đảm bảo vững chắc cơ hội kế vị cho mình, hoặc con trai<ref>Hatton, tr. 75–76</ref>. Tuy nhiên George hiểu được tình hình chính trị phức tạp ở Anh quốc hiện tại, trong đó rắc rối nhất là cả ông và Sophia đều chưa biết tiếng Anh, và việc điều hành đất nước không nằm hoàn toàn ở tay hoàng gia mà phải qua Hội đồng nhiếp chính<ref>Hatton, tr. 77–78</ref>. Cùng năm đó, người chú út của George qua đời, do vậy ông được thừa kế thêm các lãnh thổ [[Principality of Lüneburg-Grubenhagen]], thủ phủ đặt tại Celle<ref>Hatton, tr. 90</ref>.
Dòng 68:
[[Tập tin:Hanover1720.png|thumb|left|Bản đồ phác thảo của Hanover, c.1720, hiển thị các vị trí tương đối của Hanover, Brunswick-Wolfenbüttel, và Vương hầu-Giám mục của Osnabrück. Trong suốt cuộc đời của George Hanover mở rộng ra thêm vùng Lauenburg và Bremen-Verden.]]
Cũng sau khi George kế vị ở Hanover, [[Chiến tranh Kế vị Tây Ban Nha]] nổ ra. Nguyên nhân của cuộc chiến bắt nguồn từ cái chết của vua [[
Năm [[1706]], [[Maximilian II Emanuel, Tuyển hầu tước Bavaria|Tuyển hầu tước Bavaria]] bị tước đoạt danh hiệu và lãnh địa vì theo phe Louis XIV chống lại đế chế. Năm sau, George được trao quyền lực như Nguyên soái quân đội hoàng gia, chỉ huy quân đội của đế quốc đóng dọc theo sông Rhine. Chiến dịch của ông đã không hoàn toàn thành công, một phần vì ông đã bị đồng minh của mình, công tước Marlborough lừa dối vào một cuộc tấn công nghi binh, và một phần vì Hoàng đế [[Joseph I,
Năm [[1709]], George từ chức Thống tướng, và từ đó không bao giờ ông cầm quân ra trận nữa. Năm [[1710]], ông được nhận một chức vị rất cao là
== Lên ngôi ở Liên hiệp Anh ==
[[Tập tin:George I Oval.jpg|thumb|George năm 1714, năm mà ông lên kế vị ở Liên Hiệp Anh, tác phẩm của [[Godfrey Kneller|Sir Godfrey Kneller]].]]
Mặc dù cả hai nước [[Anh]] và [[Scotland]] đều công nhận [[Anne của Anh|nữ hoàng Anne]] là nguyên thủ của họ, nhưng chỉ có [[Nghị viện Anh]] chấp thuận địa vị thừa kế của [[Sophia của Hanover|Sophia, Tuyển hầu thái phu nhân Hanover]], trong khi Nghị viện [[Scotland]] (Estates) không chính thức thừa nhận Sophia là người thừa kế. Năm [[1703]], Esstate đã thông qua một dự luật tuyên bố rằng người kế vị ở [[Scotland]] sẽ không phải người kế vị ở [[Anh]], trừ khi Anh cấp toàn tự do thương mại cho các thương gia người [[Scotland]] ở Anh và các thuộc địa của nó. Lúc đầu Hoàng gia không phê chuẩn đề nghị này, nhưng năm sau đó Anne đành phải chấp nhận, về sau nó được biết với tên [[Đạo luật An ninh, 1704]]. Để đáp lại, Nghị viện Anh thông qua các biện pháp đe dọa để hạn chế thương mại Anh-Scotland và làm tê liệt nền kinh tế Scotland nếu Estates đã không chấp thuận người kế vị của dòng họ Hanover<ref>Whatley, Christopher A. (2001). Bought
Đảng Whig ở Anh cho rằng Quốc hội có quyền quyết định việc thừa kế, và người thừa kế Kháng Cách có quan hệ huyết thống gần gũi nhất với nữ hoàng, trong khi Đảng Tory có khuynh hướng muốn áp dụng quy tắc cha truyền con nối trong nội bộ nhà Stuart. Năm [[1710]], George thông cáo rằng ông sẽ kế vị ở Anh thay cho dòng họ Stuart theo đúng như truyền thống kế thừa trực hệ. Tuyên bố này nhằm giải quyết những hoài nghi của đảng Tory rằng ông là một kẻ cướp ngôi<ref>Hatton, tr. 119</ref>.
Mẫu thân của George, Sophia đã qua đời vào ngày [[28 tháng 5]] năm [[1714]]<ref>8 tháng 6 theo Lịch mới được sử dụng ở Hanover từ năm [[1700]].</ref> ở tuổi 83. Bà đã bất ngờ [[đột quỵ]] tại [[Herrenhausen Gardens]] sau khi vội vã tìm chỗ nấp khi một trận mưa bất ngờ đổ xuống. Lúc bấy giờ George chính là người thừa kế trực tiếp của [[Anne của Anh|nữ hoàng Anne]]. Ông nhanh chóng sửa đổi các thành viên của Hội đồng Nhiếp chính với ý đồ nắm được thực quyền sau khi lên kế vị Anne, có thể ông dự đoán trước được rằng sức khỏe của Anne không còn trụ được bao lâu và các chính trị gia ở Anh đang đấu đá lẫn nhau để tranh giành quyền lực<ref>Hatton, tr. 108</ref>. Anne bị đột quỵ, rồi bị cấm khẩu và qua đời vào ngày [[1 tháng 8]] năm [[1714]]. Danh sách thành viên Hội đồng nhiếp chính được công khai, các thành viên tuyên thệ nhậm chức, và George lên ngôi vua của Liên hiệp Anh và Irceland<ref>Hatton, tr. 109</ref>. Một phần do gió thổi ngược, chuyến đi đến Anh bị hoãn lại, và ông phải chờ đợi ở [[The Hague]]<ref>Hatton, tr. 123</ref>. Ông không thể khởi hành đến Anh cho đến ngày [[18 tháng 9]]. George chính thức làm lễ gia miện vào ngày [[20 tháng 10]]<ref name="Weir, Alison 1996 tr. 272"/> tại [[Tu viện Westminster]]. Trong ngày đăng quang của George, bạo loạn liên tục nổ ra ở hơn 20 thị trấn tại Anh<ref>Monod, Paul Kleber (1993). Jacobitism
George chủ yếu sống ở Vương quốc Anh sau năm 1714 mặc dù ông đã đến thăm nhà ông ở Hanover vào các năm [[1716]], [[1719]], [[1720]], [[1723]] và [[1725]]<ref>Hatton, tr. 158</ref>. Tổng cộng lại, trong 13 năm cuối đời, George đã dành 1/5 thời gian làm vua ở Đức<ref name="Gibbs, G. C. 2006">Gibbs, G. C. (September 2004; online edn, January 2006) "George I (1660–1727)", Oxford Dictionary of National Biography, Oxford University Press, doi:10.1093/ref:odnb/10538. Truy cập ngày 30 tháng 7 năm 2007 (yêu cầu đăng ký)</ref>. Một điều khoản trong Đạo luật cấm nguyên thủ nước Anh rời khỏi đất nước mà không có sự cho phép của Quốc hội đã được nhất trí bãi bỏ vào năm [[1716]]<ref>Plumb, J. H. (1956). ''The First Four Georges''.</ref>. Trong những lần ông vắng mặt, quyền lực thường nằm trong tay Hội đồng Nhiếp chính nhiều hơn là cho con trai ông, [[George II của Anh|Hoàng tử George Augustus
== Chiến tranh và nội loạn ==
[[Tập tin:George I Vertue Kneller.jpg|thumb|George năm [[1718]], bởi [[George Vertue]], vẽ theo yêu cầu của [[Godfrey Kneller|Sir Godfrey Kneller]].]]
Một năm sau khi George kế vị, đảng Whig đã giành chiến thắng áp đảo trong cuộc tuyển cử năm [[1715]]. Một số thành viên của Đảng Tory bị đánh bại tìm cách liên kết với những người Jacobites, tìm cách hạ bệ George để đưa [[James Francis Edward Stuart]], con trai hợp pháp theo Công giáo của vua [[James II của Anh|James II và VII]], em trai [[Anne của Anh|nữ hoàng Anne]] (được xưng tụng là "James III và VIII" bởi những người ủng hộ và "Kẻ đòi ngôi" bởi những người chống đối). Một số thành viên Tory bất mãn với chính quyền về phe Jacobite và chuẩn bị cho một cuộc đổ bộ của James vào nước Anh, sử gọi là "The Fifteen". Người ủng hộ James, [[John Erskine, Bá tước của Mar (1675–1732)|Lord Mar]], một quý tộc Scotland từng là bộ trưởng trong chính quyền, xúi giục người Scotland nổi dậy. Tuy nhiên James đổ bộ lên đảo Anh khá trễ, thiếu tiền để trang trải và quá ít vũ khí. Cuối năm đó, cuộc tấn công gần như thất bại. Tháng 2 năm [[1716]], đứng trước nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn, James và Mar bỏ trốn sang
Kể từ đó, George mất lòng tin đối với đảng Tory và ông tín nhiệm đảng Whig<ref>Williams, Basil (1962). The Whig Supremacy 1714–1760. Second edition. Revised by C. H. Stuart. Oxford: Oxford University Press. tr. 151–152.</ref>. Do đó đảng Whig nắm ưu thế tuyệt đối trong chính phủ suốt triều đại George I và George II; Đảng Tory không cầm quyền đến tận hơn 50 năm sau. Sau một cuộc bầu cử, Đảng Whig nắm quyền thông qua [[Đạo luật Bảy năm một lần (1715)]], theo đó thời gian một nhiệm kì của Quốc hội sẽ kéo dài tới 7 năm (mặc dù nó có thể bị Quốc vương ra lệnh giải tán trước thời hạn)<ref>"Septennial Act 1715 (c.38)". The UK Statute Law Database, Ministry of Justice. Truy cập ngày 20 tháng 8 năm 2007.</ref>. Điều này đảm bảo cho một khoảng thời gian thống trị lâu dài của Whig<ref>Lease, Owen C. (1950). "The Septennial Act of 1716". The Journal of Modern History 22: 42–47. doi:10.1086/237317.</ref>.
Mối quan hệ giữa George và con trai ông vốn đã không tốt, càng trở nên tồi tệ hơn sau khi ông kế vị ở Anh. [[George II của Anh|George Augustus, Hoàng tử xứ Wales]], tìm cách đối kháng với các chính sách của cha mình, bao gồm cả các biện pháp nhằm tăng quyền tự do tôn giáo ở Anh và mở rộng lãnh thổ Hanover thông qua các cuộc chiến với [[Thụy Điển]]<ref>Hatton, tr. 199–202</ref>. Năm [[1717]], con trai của hoàng tử Wales chào đời, sự kiện này dẫn đến một cuộc tranh cãi giữa nhà vua và thái tử. Nhà vua đã bổ nhiệm [[
George đã tích cực chỉ đạo chính sách đối ngoại của Anh trong suốt giai đoạn đầu triều đại của ông. Năm [[1717]] ông đã tham gia vào [[Liên minh tay ba]] cùng chống [[Tây Ban Nha]] gồm Anh, Pháp và Các tỉnh Liên hiệp (Hà Lan). Năm [[1718]], [[Thánh chế La Mã]] đã tham gia vào liên minh, khi đó liên minh này được gọi là [[Liên minh tay tư]]. Vấn đề tranh chấp ở đây là mâu thuẫn về việc kế vị tương tự như [[Chiến tranh Kế vị Tây Ban Nha]] khi trước. Theo [[Hiệp ước Utrecht (1713)]], cháu nội của vua [[Louis XIV của Pháp]], [[
[[Tây Ban Nha]] trợ giúp cho một cuộc đổ bộ của phái Jacobite vào [[Scotland]] năm [[1719]] nhưng vì lí do bão tố, chỉ có khoảng 300 binh sĩ [[Tây Ban Nha]] đến được đảo<ref>Hatton, tr. 239</ref>. Một căn cứ quân sự được lập ra ở [[Lâu đài Eilean Donan
== Chính phủ nội các ==
Dòng 100:
Tại Hanover, George là vị vua chuyên chế. Tất cả các chi tiêu của chính phủ trên 50 thalers (khoảng từ 12 đến 13 bảng Anh), và việc bổ nhiệm tất cả các sĩ quan quân đội, tất cả các bộ trưởng, các quan chức đều thuộc quyền kiểm soát của nhà vua. Ngược lại, ở [[Vương quốc Anh]], quyền lực của nhà vua lại bị Quốc hội chi phối<ref>Williams, tr. 13–14</ref>.
Năm [[1715]], khi đảng Whig lên nắm quyền, những người đứng đầu chính phủ bao gồm [[Robert Walpole|Sir Robert Walpole]], [[Charles Townshend, Tử tước Townshend thứ
Quyền lực của
Một vấn đề lớn hơn xảy ra là tình trạng đầu cơ tài chính và sự quản lí nợ công. Một số trái phiếu chính phủ không thể được mua lại mà không có sự đồng ý của người sở hữu và lãi suất mà họ đưa ra quá cao; do đó mỗi trái phiếu đại diện cho một thời hạn lâu dài về tài chính công, vì trái phiếu đã hầu như không bao giờ được chuộc lại<ref>Carswell, tr. 103</ref>. Năm [[1719]], Công ty South Sea đề xuất để giải quyết hơn 31 triệu £ (ba phần năm nợ công của Anh) bằng cách trao đổi chứng khoán chính phủ với cổ phiếu trong công ty. Công ty này đút lót cho Lord Sunderlvà, và tình nhân của nhà vua, [[Melusine von der Schulenburg]], cùng với anh em họ của Lord Stanhope, [[Charles Stanhope (1673 - 1760)|Charles Stanhope]], người đứng đầu bộ Tài chính để kế hoạch của họ diễn ra suôn sẻ<ref>Carswell, tr. 115 và Hatton, tr. 251</ref>. Công ty lôi kéo những người giữ phiếu quốc trái để chuyển của họ lãi suất cao của họ, không thể cứu vãn thành lợi tức thấp, cổ phiếu giao dịch dễ dàng bằng đưa ra lợi ích tài chính ưu đãi<ref>Carswell, tr. 151–152; Dickinson, tr. 58; và Hatton, tr. 250</ref>. Giá cổ phiếu của công ty tăng nhanh chóng; cổ phiếu đã trị giá £128 ngày [[1 tháng 1]] năm [[1720]], nhưng trị giá £ 500 khi đề án chuyển đổi đã hoạt động 1 tháng<ref>Erleigh, tr. 70</ref>. Vào ngày [[24 tháng 6]], giá cổ phiếu đạt đến mức kỉ lục là £ 1050<ref>Dickinson, tr. 58; Erleigh, tr. 77, 104; và Hatton, tr. 251</ref>. Sự thành công quá lớn của công ty dẫn đến sự nổi đầu cơ của các công ty khác, một số có tính chất giả tạo<ref>Dickinson, tr. 59 và Erleigh, tr. 72, 90–96</ref> và Chính phủ, trong một nỗ lực để ngăn chặn, đã thông qua Đạo luật Bubble<ref>Dickinson, tr. 59 và Erleigh, tr. 99–100</ref>. Với sự tăng trong thị trường doanh nghiệp dừng lại<ref>Dickinson, tr. 59</ref>, sự mất kiểm soát bắt đầu vào tháng 8, hậu quả là chứng khoán giảm mạnh tới £ 150 vào cuối tháng 9. Nhiều người, bao gồm cả quý tộc bị mất khoản tiền lớn và một số đã hoàn toàn phá sản<ref>Erleigh, tr. 112–117</ref>. George, đang ở Hanover từ tháng 6, đã phải về Anh vào tháng 10, sớm hơn dự định theo đề nghị của chính phủ Anh<ref>Erleigh, tr. 125 và Hatton, tr. 254</ref>.
Cuộc khủng hoảng kinh tế lần đó, được biết đến với tên gọi South Sea Bubble, khiến cho George và các bộ trưởng dưới quyền ông đánh mất đi niềm tin từ người dân<ref>Erleigh, tr. 147–155 và Williams, tr. 177</ref>. Năm [[1721]],
Tuy nhiên
== Những năm cuối ==
[[Tập tin:George-I lafontaine2.jpg|left|thumb|chân dung của George bởi Georg Wilhelm Lafontaine vào thập niên 1720.]]
Theo yêu cầu của Walpole, nhà vua đã khôi phục lại [[Huân chương Ba Tư]], cho phép Walpole ban tặng danh hiệu này cho những người mà ông ta cảm thấy xứng đáng<ref>"Order of the Bath". Official website of the British monarchy. Truy cập ngày 7 tháng 9 năm 2009.</ref>. Walpole trở nên đầy quyền lực vào những năm cuối của triều đại George I, ông còn có quyền chỉ định các Bộ trưởng tùy theo ý muốn. Không như người tiền nhiệm là [[Anne của Anh|Nữ hoàng Anne]], George hiếm khi tham dự các cuộc họp nội các; hầu hết các thông tin mà ông có được về tình hình bên ngoài đều được báo cáo ở nơi ở riêng, ông chỉ thể hiện ảnh hưởng đáng kể đối với chính sách đối ngoại của Anh. Với sự ủng hộ của
George, mặc dù ngày càng phụ thuộc vào Walpole, vẫn có quyền lực đáng kể và có quyền bãi miễn các Bộ trưởng theo ý mình. Walpole rất lo sợ sẽ bị cách chức, nhất là những năm cuối triều đại George I<ref>"George I" (1911). ''Encyclopædia Britannica'', ấn bản thứ 11.
Con trai lớn của George, Hoàng tử xứ Wales George Augustus, lên kế vị và trở thành vua [[George II của Anh]]. Theo như một giả thuyết được công nhận rộng rãi, thậm chí chính Walpole trong một thời gian, rằng George II đã lập kế hoạch lật đổ Walpole nhưng bị hoàng hậu của ông là [[Caroline
== Di sản ==
Dòng 127:
:''Trái tim của ông ta ở Hanover... Ông đến với đất nước chúng ta khi đã qua tuổi 50, chúng có có được ông ta bởi vì chúng ta muốn có, bởi vì sự cai trị của ông ta có lợi cho chúng ta. Chúng ta chế nhạo lối xử thiếu văn minh kiểu Đức của ông ta, và chế nhạo ông ta. Ông ta đã giành được lòng trung thành của chúng ta cho những gì có giá trị, hớt tay trên những món tiền ông có thể hớt; giữ cho chúng ta không một lần nữa lệ thuộc vào Giáo hội Roma. Tôi, có thể đã từng đứng về phía ông trong những ngày đó. Đa nghi và ích kỉ, nhưng ông vẫn khá hơn nhiều so với vị vua bên ngoài [[St. Germains]] (James Stuart), tên tay sai của vua [[Pháp]] và một đám tu sĩ [[dòng Tên]] được hắn ta rèn luyện.''<ref>Thackeray, W. M. (1880) [1860]. The Four Georges: Sketches of Manners, Morals, Court and Town Life. Luân Đôn: Smith, Elder. tr. 52–53.</ref>
Một hà văn thế kỷ XIX, chẳng hạn [[Thackeray]], [[Walter Scott|Sir Walter Scott]] và
:''Một số nhà sử học đã phóng đại sự thờ ơ của nhà vua đối với
Tuy nhiên, vẫn còn khá khó để nhận xét về con người của George I vốn thất thường; ông đã tỏ ra vui tính và tình cảm trong những lá thư ông trao đổi với con gái mình, nhưng lại tỏ ra ngốc nghếch và vụng về trước công chúng. Có lẽ chính mẹ của ông đã đúng khi nhận xét về ông, bà giảng giải rằng ông ông là lạnh lùng và có chút nhút nhát, nhưng cũng có thể trở nên vui vẻ cởi mở, điều mà ông cần là tình yêu thương, mà ông cảm nhận sâu sắc, chân thành và rất nhạy cảm hơn là biểu thị nó ra ngoài<ref name="Hatton, tr. 29"/>.". Dù gì đi nữa, những năm tháng ngồi trên ngai vàng của ông cũng đầy sống gió, nhưng ngờ vào sự quản lí khôn ngoan và một chút thủ đoạn, hoặc với những sự tình cờ và sự hờ hững, ông đã kết thúc 13 năm cai trị của mình một cách khá yên ổn<ref name="Gibbs, G. C. 2006"/>.
Dòng 136:
* '''[[28 tháng 5]], [[1660]] – [[18 tháng 12]], [[1679]]''': ''His Highness'' Công tước George Louis của [[Brunswick-Lüneburg]]
* '''[[18 tháng 12]], [[1679]] – Tháng 10 1692''': ''His Highness'' Hoàng tử
* '''Tháng 10 – [[23 tháng 1]], [[1698]]''': ''His Serene Highness'' Hoàng
* '''[[23 tháng 1]], [[1698]] – [[1 tháng 8]], [[1714]]''': ''His Most Serene Highness'' George Louis, Archbannerbearer của Thánh chế La Mã và Hoàng thân-Tuyển hầu, Công tước của Brunswick-Lüneburg
* '''[[1 tháng 8]], [[1714]] – [[11 tháng 6]], [[1727]]''':
Ở Liên Hiệp Anh, George I sử dụng danh hiệu chính thức "George, bởi
=== Huy hiệu ===
Dòng 164:
|colspan=4|'''Với người vợ chính thức, [[Sophia Dorothea của Celle]]:'''
|-
|[[George II của Anh]]||9 tháng 11 1683||25 tháng 10 1760||năm 1705 lấy [[Caroline
|-
|[[Sophia Dorothea của Hanover]]||[[26 tháng 3]], [[1687]]||[[28 tháng 6]], [[1757]]||kết hôn năm [[1706]] với [[
|-
|colspan=4|'''Với tình nhân, [[Melusine von der Schulenburg, Công nương Kendal|Melusine von der Schulenburg]]:'''
Dòng 172:
|(Anna) Louise Sophia von der Schulenburg||Tháng 1, [[1692]]||[[1773]]||Kết hôn năm [[1707]] với [[Ernst August Philipp von dem Bussche-Ippenburg]] (li hôn trước năm [[1714]]);<ref>Hatton, tr. 411</ref> được phong làm Nữ Bá tước của Delitz bởi [[Charles VI, Hoàng đế Thánh chế La Mã]], năm [[1722]]<ref name="kilburn">Kilburn, Matthew (2004; online edition January 2008) [http://www.oxforddnb.com/index/24/101024834/ "Schulenburg, (Ehrengard) Melusine von der, suo jure duchess of Kendal và suo jure duchess of Munster (1667–1743)"], ''Oxford Dictionary of National Biography'', Oxford University Press, {{doi|10.1093/ref:odnb/24834}} {{ODNBsub}}</ref>
|-
|[[Melusina von der Schulenburg,
|-
|Margarethe Gertrud von Oeynhausen||1701||1726||thành hôn năm [[1722]] với [[Albrecht Wolfgang, Bá tước của Schaumburg-Lippe]]<ref name=kilburn/>
Dòng 216:
|24= 24. [[Louis VI, Tuyển hầu tước Palatine]]
|25= 25. [[Elisabeth của Hesse]]
|26= 26. [[William
|27= 27. [[Charlotte
|28= 28. [[Henry Stuart, Lord Darnley]]
|29= 29. [[Mary, Nữ
|30= 30. [[Frederick II của Đan Mạch]]
|31= 31. [[Sophie của Mecklenburg-Güstrow]]
|