Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Bản tình ca của J. Alfred Prufrock”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Nguyen01 (thảo luận | đóng góp)
Nguyen01 (thảo luận | đóng góp)
Dòng 59:
:Em đừng hỏi rằng “điều gì thế”
:Nào, ta hãy đi về nơi đó.
: 
 
:Trong phòng khách những người phụ nữ chuyện trò
:Họ nói chuyện về Michelangelo. <ref> [[Michelangelo Buonarroti]] (1475-1564) – nhà điêu khắc, họa sĩ, kiến trúc sư, nhà thơ Ý thời [[Phục hưng]]. </ref>
:&nbsp;
 
:Sương màu vàng kì cọ trên mặt kính
:Khói màu vàng chạm vào trên mặt kính
Dòng 71:
:Nhìn thấy buổi chiều tháng Mười dịu êm
:Và ngôi nhà đang ngủ im lìm.
:&nbsp;
 
:Rồi đây, sẽ đến một thời gian
:Trên đường phố làn khói màu vàng
Dòng 84:
:Một trăm cái nhìn ra và sửa chữa
:Khi cầm lấy cốc trà.
:&nbsp;
 
:Trong phòng khách những người phụ nữ chuyện trò
:Họ nói chuyện về Michelangelo.
:&nbsp;
 
:Quả là sẽ đến một thời gian
:Khi ngạc nhiên rằng “Không lẽ ta đã dám?”
Dòng 100:
:Mỗi phút – là thời gian
:Để quyết định, nghi ngờ hay lật ngược hoàn toàn.
:&nbsp;
 
:Điều này anh đã biết từ xưa
:Những buổi chiều, những buổi sớm, buổi trưa
Dòng 107:
:Nơi mà người ta theo nhạc hát lên
:Là bởi vì anh đã dám?
:&nbsp;
 
:Những điều này từ lâu anh đã biết
:Những đôi mắt gắn anh vào công thức
Dòng 115:
:Khạc nhổ từ đầu ghép hai mảnh ván
:Chẳng lẽ là anh lại dám?
:&nbsp;
 
:Và những bàn tay này anh đã biết từ xưa
:Những bàn tay đeo vòng, trắng và trọc lóc
Dòng 129:
:Và nhìn khói toả ra từ những ngôi nhà
:Của những người cô đơn cúi mình bên cửa sổ?..
:&nbsp;
 
:Ôi giá mà anh là hai càng cua bờm xờm
:Chạy trốn vào trong đáy biển lặng im!
Dòng 146:
:Một Người hầu <ref> Người hầu (the eternal Footman) – ở đây có nghĩa là cái chết, luôn luôn chuẩn bị bộ quần áo cuối cùng cho con người - áo quan. </ref>mặc áo khoác của anh và khúc khích cười
:Nói tóm lại là anh đã thôi.
:&nbsp;
 
:Và liệu có cần gì cho anh, sau tất cả
:Sau bánh ngọt, cốc trà, trong lặng lẽ
Dòng 159:
:Và nói rằng: “Không phải thế đâu
:Tất cả đều không phải thế”.
:&nbsp;
 
:Thì anh có cần gì sau đó
:Thì anh còn cần thêm gì nữa
Dòng 183:
:Theo thời gian có lẽ thành lố bịch
:Theo thời gian thành kẻ pha trò.
:&nbsp;
 
:Anh ngày một già thêm
:Có lẽ anh phải xắn quần lên.
:&nbsp;
 
:Liệu anh còn được ăn quả đào? Còn chải tóc trên trán?
:Còn đi ra biển mặc quần màu trắng.
:Và anh nghe những nàng tiên cá hát vang lên.
:&nbsp;
 
:Nhưng bài hát này không phải để cho anh.
:&nbsp;
 
:Anh thấy những nàng tiên cá bơi trên sóng biển
:Những con sóng vuốt ve làn tóc trắng
:Khi ngọn gió rì rào trên mặt nước trắng và đen.
:&nbsp;
 
:Ta lang thang trong xứ sở của tiên
:Nghe giọng nói của người trần và ta nức nở
Dòng 221:
:Oh, do not ask, "What is it?"
:Let us go and make our visit.
:&nbsp;
 
:In the room the women come and go
:Talking of Michelangelo.
:&nbsp;
 
:The yellow fog that rubs its back upon the window-panes,
:The yellow smoke that rubs its muzzle on the window-panes
Dòng 233:
:And seeing that it was a soft October night,
:Curled once about the house, and fell asleep.
:&nbsp;
 
:And indeed there will be time
:For the yellow smoke that slides along the street,
Dòng 246:
:And for a hundred visions and revisions,
:Before the taking of a toast and tea.
:&nbsp;
 
:In the room the women come and go
:Talking of Michelangelo.
:&nbsp;
 
:And indeed there will be time
:To wonder, "Do I dare?" and, "Do I dare?"
Dòng 262:
:In a minute there is time
:For decisions and revisions which a minute will reverse.
:&nbsp;
 
:For I have known them all already, known them all—
:Have known the evenings, mornings, afternoons,
Dòng 269:
:Beneath the music from a farther room.
:So how should I presume?
:&nbsp;
 
:And I have known the eyes already, known them all—
:The eyes that fix you in a formulated phrase,
Dòng 277:
:To spit out all the butt-ends of my days and ways?
:And how should I presume?
:&nbsp;
 
:And I have known the arms already, known them all—
:Arms that are braceleted and white and bare
Dòng 291:
:And watched the smoke that rises from the pipes
:Of lonely men in shirt-sleeves, leaning out of windows? …
:&nbsp;
 
:I should have been a pair of ragged claws
:Scuttling across the floors of silent seas.
Dòng 308:
:And I have seen the eternal Footman hold my coat, and snicker,
:And in short, I was afraid.
:&nbsp;
 
:And would it have been worth it, after all,
:After the cups, the marmalade, the tea,
Dòng 321:
:Should say: "That is not what I meant at all.
:That is not it, at all."
:&nbsp;
 
:And would it have been worth it, after all,
:Would it have been worth while,
Dòng 345:
:At times, indeed, almost ridiculous—
:Almost, at times, the Fool.
:&nbsp;
 
:I grow old… I grow old…
:I shall wear the bottoms of my trousers rolled.
:&nbsp;
 
:Shall I part my hair behind? Do I dare to eat a peach?
:I shall wear white flannel trousers, and walk upon the beach.
:I have heard the mermaids singing, each to each.
:&nbsp;
 
:I do not think that they will sing to me.
:&nbsp;
 
:I have seen them riding seaward on the waves
:Combing the white hair of the waves blown back
:When the wind blows the water white and black.
:&nbsp;
 
:We have lingered in the chambers of the sea
:By sea-girls wreathed with seaweed red and brown
:Till human voices wake us, and we drown.
|}
 
==Chú thích==
<references />