'''Tấn Phế Đế''' ({{zh|s=晋废帝|t=晉廢帝|p=Jìn Fèidì}}, ([[342]] – 23 tháng 11 năm 386), tên thật là '''Tư Mã Dịch''' (司馬奕), [[Tên chữ (người)|tên chữtự]] '''Diên Linh''' (延齡), là một Hoàng đế [[nhà Tấn|Đông Tấn]] trong [[lịch sử Trung Quốc]]. Ông là em trai cùng bố mẹ của [[Tấn Ai Đế]] và sau đó bị tướng [[Hoàn Ôn]] phế truất. Tước hiệu ông thường được gọi, "Phế Đế", không phải là thụy hiệu mà dùng để biểu thị rằng ông là vị hoàng đế bị phế bỏ. Ông cũng thường được biết đến với tước hiệu sau khi bị phế là '''Hải Tây công''' (海西公).