Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Thoại Mỹ”
Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi |
|||
Dòng 9:
|birthname=Nguyễn Thị Ngọc Mỹ
|spouse=
|image=Nghệ
|image size=
|field=[[Cải lương]]
Dòng 17:
'''Thoại Mỹ''', tên thật '''Nguyễn Thị Ngọc Mỹ''' (sinh ngày [[28 tháng 4]], năm [[1969]] tại [[Sài Gòn]])<ref name="sgnew" />. Cô bắt đầu đi hát cải lương vào năm 11 tuổi với sự dìu dắt của chị [[Thoại Miêu]] và Út Trọng là người đã dạy Thoại Mỹ hát [[cải lương]]<ref name="gtvnexress">[http://giaitri.vnexpress.net/tin-tuc/gioi-sao/trong-nuoc/thoai-my-danh-ca-tuoi-tre-cho-san-khau-1876957.html Thoại Mỹ dành cả tuổi trẻ cho sân khấu], VnExress.</ref>.
Khoảng [[Thập niên 1950|thập niên 50]], cha mẹ
Ngày còn nhỏ, Thoại Mỹ đã lon ton đi bán khoai, bán bắp, bưng [[hủ tiếu]] thuê để có tiền phụ cha mẹ. Thậm chí, có những lúc rảnh rỗi, Thoại Mỹ còn đi ở đợ. Vất vả, cơ cực đến ngạt thở nên [[niềm vui]] của Thoại Mỹ là những giây phút hiếm hoi được theo chị năm [[Thoại Miêu]] đến rạp xem [[cải lương]]. Có chị là [[nghệ sĩ]] nên tuổi thơ cô bé Thoại Mỹ được lời ca tiếng hát vỗ về, nuôi lớn từng ngày. Từ đó, dòng máu [[nghệ thuật]] thấm vào người Thoại Mỹ từ lúc nào không hay.
Dòng 25:
Thấy cô bé Thoại Mỹ sớm bộc lộ năng khiếu, [[Lệ Thủy (nghệ sĩ)|Lệ Thủy]] liền nói ngay với chị 5 Thoại Miêu: "Cho Mỹ đi học nghề đi, con nhỏ hát được lắm". Như lời động viên kịp thời, cô bé Thoại Mỹ liền được [[gia đình]] gửi đi học hát ở nhà thầy Út Trong. Thoại Mỹ học với thầy suốt 2 năm. Được thầy tận tình hướng dẫn bài bản, cộng với năng khiếu sẵn có, cô bé Sầu Riêng như mảnh đất được bồi đắp phù sa càng thêm mỡ màng. Năm 13 tuổi, Thoại Mỹ thi đỗ vào khoa đào tạo [[diễn viên]] của [[Nhà hát Cải lương Trần Hữu Trang|nhà hát Trần Hữu Trang]] với tỉ lệ chọn 40/5000 học viên chính thức. Cùng khóa với các [[nghệ sĩ]], [[ca sĩ]] nổi tiếng như: [[Kim Tử Long]], [[Ngọc Huyền]], Tô Châu, Thùy Trang,...
Những tưởng khi thi đậu vào trường Trần Hữu Trang cuộc đời Thoại Mỹ sẽ bớt khổ cực hơn, vì được có lương. Nhưng khi cái nghèo vẫn đeo dai dẳng thì cuộc đời Thoại Mỹ vẫn còn đong đầy nước mắt. Thuở ấy, để được đi học, Thoại Mỹ phải quen dần với việc thường xuyên đi bộ. Buổi trưa là lúc cực nhất vì cô phải đội nắng chang chang hàng chục cây số về nhà ăn vội bữa cơm trưa, rồi lại tất tả trở về trường học cho kịp giờ học. Tuy mệt mỏi nhưng đôi bàn chân nhỏ bé của cô gái nghèo vẫn kiên trì vượt đường xa. Không chỉ chăm lo cho việc học diễn xuất, chiều tối, Thoại Mỹ lại tiếp tục đi học văn hóa để nâng cao kiến thức. Như một con ong chăm chỉ cô gái nhỏ đều đặn đi học và không bỏ sót bất kỳ một buổi học nào. Thấy con siêng năng học hành, người mẹ mừng thầm trong bụng. Bà mong cho con gái sớm được đi hát và sẵn sàng xách giỏ trầu đi theo lo cho con. Tuy nhiên, ước mơ ấy đã sớm vụt tắt. Sau một năm Thoại Mỹ đi học ở trường Trần Hữu Trang thì người mẹ qua đời. Ngày mẹ mất, Thoại Mỹ cứ nghĩ mẹ đi đâu mấy ngày rồi sẽ về với mình nhưng niềm mong chờ ấy mãi mãi chỉ là một giấc mơ, mẹ không bao giờ quay về được nữa. Cô gái nhỏ sớm phải chịu cuộc đời mồ côi buộc mình phải tự lập hơn trong cuộc sống. Những lúc không học bài cô bé Thoại Mỹ chọn việc đi làm bảo mẫu giữ con cho gia đình người ta để kiếm thêm thu nhập trang trải trong gia đình. Khi bắt đầu có show hát, khoảng
=== Mê tập diễn đến gãy chân ===
|