Khác biệt giữa bản sửa đổi của “George VI của Anh”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 126:
 
== Sức khỏe và chết sớm ==
Do nghiện thuốc lá và chịu nhiều áp lực trong chiến tranh, sức mạnh nhà vua suy giảm rõ rệt vào cuối thập niên 1940 &ndash; đầu thập niên 1950.<ref>{{citation|publisher=Official website of the British monarchy|title=King George VI|url=https://www.royal.uk/george-vi-r1936-1952|accessdate=18 April 2016}}</ref><ref>Judd, p. 225; Townsend, p. 174</ref><ref>Judd, p. 240</ref> Ông mắc nhiều căn bệnh như [[ung thu phổi]], [[xơ vữa động mạch]] và [[thuyên tắc mạch máu]]. Bắt đầu từ năm 1949, ông bị tắc động mạch ở chân phải, dẫn đến nguy cơ phải cắt bỏ chân phải ông (may mắn là việc này đã không xảy ra).<ref>Rhodes James, pp. 314–317</ref> Tháng 3 năm 1949, ông được phẫu thuật cắt đoạn dây thần kinh giao cảm lưng tại điện Buckingham. Ca phẫu thuật này được giáo sư Learmonth tiến hành với sự hỗ trợ của giáo sư Paterson Ross, và kéo dài khoảng nửa tiếng đồng hồ. Sau lần này, nhà vua đủ hồi phục để chủ trì cuộc họp Hội đồng Cơ mật ngày 29 tháng 3 năm 1949. Tuy nhiên, giáo sư Learmonth khuyên nhà vua nên giảm nhịp độ sống vì nếu thuyên tắc mạch máu tái phát sẽ rất khó chữa trị. Nhà vua lui về điền trang Sandringham và sống khép kín hơn. Trong khi đó, trưởng công chúa Elizabeth, người thừa kế ngai vàng, và phu quân [[Hoàng tế Philip, Công tước xứ Edinburgh|Philip, Công tước xứ Edinburg]] xuất hiện nhiều hơn trong các sự kiện công chúng, cũng như các chuyến công du nước ngoài (Hoa Kỳ, Canada, Đông Phi,...).<ref>Denis, trang 253</ref><ref>Brandreth, pp. 240–241; Lacey, p. 166; Pimlott, pp. 169–172</ref>
 
Ngày 3 tháng 5 năm 1951, nhà vua đứng ra khai mạc [[Đại hội Anh]] (''Festival of Britain''), một nỗ lực nhằm khẳng định sự phục hưng và trường tồn của nước Anh sau chiến tranh.<ref>Denis, trang 255</ref> Cuối tháng 5 năm này, ông lại bị bệnh nặng, một đội ngũ giỏi gồm Horace Evans, Daniel Davies, John Weir và Geoffrey Marshall đến khám cho vua, họ phát hiện một khối u tác tính ở phổi bên trái của vua. Ngày 23 tháng 9 năm 1951, phẫu thuật viên [[Clement Price Thomas]] làm phẫu thuật cắt bỏ phổi bên trái của nhà vua.<ref>Bradford, p. 454; Rhodes James, p. 330</ref> Nhà vua có hơi hồi sức, nhưng bị khản tiếng; do vậy, trong lễ khai mạc phiên họp quốc hội tháng 11 năm 1951, [[Đại Chưởng ấn|Đổng lý Văn phòng]] [[Gavin Simonds, Tử tước Simonds thứ nhất|Gavin Simonds]] thay mặt vua đọc [[diễn văn từ ngai vàng]] (''seech from the throne'').<ref>Rhodes James, p. 331</ref> Năm 1951, đài phát thanh loan [[thông điệp Giáng Sinh của hoàng gia|thông điệp Giáng sinh]] của nhà vua đi toàn quốc. Trên thực tế, bài phát biểu này được ghi âm trước theo từng phần nhỏ, rồi người ta chắp vá lại.<ref>Rhodes James, p. 334</ref>
 
Ngày 31 tháng 1 năm 1952, nhà vua không theo lời khuyên của những người thân tín, thân hành đi [[Sân bay London Heathrow|phi trường Luân Đôn]]{{efn|Đổi tên là Phi trường Heathrow Airport năm 1966.<ref>{{citation|url=http://www.heathrowairport.com/about-us/company-news-and-information/company-information/our-history|title=About Heathrow Airport: Heathrow's history|publisher=LHR Airports|accessdate=9 March 2015}}</ref>}} để tạm biệt trưởng công chúa Elizabeth và phu quân Philip, hai người đang chuẩn bị công du Úc theo đường [[Kenya]]. Sau đó nhà vua về điền trang Sandringham; sáng ngày 6 tháng 2 năm 1952, các tôi tớ đánh thức George thì thấy nhà vua đã qua đời. Ông từ trần trong giấc ngủ do chứng [[huyết khối động mạch vành]] ở tuổi 56.<ref>Judd, pp. 247–248</ref> Trưởng công chúa vội bay từ Kenya về Anh để nối ngôi, tức là nữ vương Elizabeth II.
Ông qua đời vào ngày [[6 tháng 2]] năm [[1952]]ở tuổi 56.
 
==Di sản ==