Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Vương Chính Quân”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
nKhông có tóm lược sửa đổi
nKhông có tóm lược sửa đổi
Dòng 22:
|nơi sinh = [[Hàm Đan]], Đại Hán
|mất = [[13]] (84 tuổi)
|nơi mất = [[Trường Thọ cung]], [[Trường An]], Đại Hán
|cha = [[Vương Cấm]]
|mẹ = Lý thị
Dòng 28:
}}
 
'''Vương Chính Quân''' ([[chữ Hán]]: 王政君; [[71 TCN]] - [[3 tháng 2]], [[13]]), cũng được gọi '''Nguyên hậu''' (元后), '''Hiếu Nguyên hậu''' (孝元后), '''Tân thất Văn mẫu''' (新室文母), '''Hiếu Nguyên Vương hoàng hậu''' (孝元王皇后) hoặc '''Hiếu Nguyên Hoàng thái hậu''' (孝元皇太后), là [[Hoàng hậu]] duy nhất của [[Hán Nguyên Đế]] Lưu Thích, mẹ của [[Hán Thành Đế]] Lưu Ngao trong [[lịch sử Trung Quốc]].
 
Hoàng hậu Vương Chính Quân có vai trò chính trị chủ chốt trong suốt các triều đại của Hán Nguyên Đế, Hán Thành Đế, [[Hán Ai Đế]], [[Hán Bình Đế]] và [[Nhũ Tử Anh]]. Bà được các sử gia đánh giá là khiêm nhường không có vẻ chuyên quyền, khi cháu bà là [[Vương Mãng]] cướp ngôi thì ra sức trách cứ, với hành động nổi tiếng là ném [[ngọc tỷ truyền quốc]], khiến miếng ngọc này bị sứt mất một góc, phải dùng vàng trám lại. Tuy nhiên, tội lỗi của Vương Chính Quân đối với triều đại này chính là việc quá mức hưởng lạc, không nhạy bén về chính trị, mặc nhiên trọng dụng ngoại thích họ Vương như [[Vương Phượng (Tây Hán)|Vương Phượng]] và Vương Mãng, khiến ngoại thích hoành hành, dẫn tới lũng đoạn triều chính của nhà Hán. Việc Vương Mãng có thể cướp ngôi phần nhiều ở việc Vương Chính Quân đã quá mức sa đà vào hưởng lạc mà không có bất kì sự can thiệp hiệu quả nào.
Dòng 105:
Không chỉ thanh trừng những người ngoại thích họ khác, Vương Mãng còn đối phó cả với những người cùng họ cản đường thăng tiến của mình. Vương Mãng hạch tội em Vương Chính Quân là [[Vương Lập]] (王立), xin bà bãi chức Lập. Vương Chính Quân thương em nên chần chừ không ra lệnh. Cuối cùng Vương Mãng gây sức ép buộc bà lệnh cho Vương Lập rời kinh đô. Sau đó, Vương Mãng lại dùng cách tương tự, kiến nghị bà đuổi một người cùng họ khác là Bình A hầu [[Vương Nhân]] (王仁)<ref>Cát Kiếm Hùng, sách đã dẫn, tr 538</ref>.
 
== Làm mất nhà Hán ==
=== An nhàn hưởng thụ ===
Biết Vương Chính Quân tuổi già thích hưởng lạc, Vương Mãng hàng năm đưa bà đi tuần du thiên hạ cùng các Phu nhân vương hầu. Vương Mãng phong cho các chị em của bà tước vị; [[Vương Quân Hiệp]] (王君俠) làm ''Quảng Ân quân'' (廣恩君), [[Vương Quân Lực]] (王君力) làm ''Quảng Huệ quân'' (廣惠君) và [[Vương Quân Đệ]] (王君弟) làm ''Quảng Thi quân'' (廣施君). Mùa hạ, Vương Mãng thường hầu Chính Quân đi xa tránh nắng, mùa thu đi Hoàng Sơn, Côn Minh hồ, mùa đông lên Trường Bình xem cảnh tuyết rơi. Đến đâu Vương Mãng cũng ban tặng tiền bạc cho nhân dân sở tại để mọi người ca ngợi mình, khiến cho bà càng thêm tin tưởng Vương Mãng là người đức độ, giao hết quyền hành<ref>Nguyễn Tôn Nhan, sách đã dẫn, tr 93</ref><ref>《汉书》:莽既外一群臣,令称已功德,又内媚事旁侧长御以下,赂遗以千万数。白尊太后姊妹君侠为广恩君,君力为广惠君,君弟为广施君,皆食汤沐邑,日夜共誉莽。莽又知太后妇人厌居深宫中,莽欲虞乐以市其权,乃令太后四时车驾巡狩四郊,存见孤寡贞妇。春幸茧馆,率皇后、列侯夫人桑,遵霸水而祓除;夏游御宿、鄠、杜之间;秋历东馆,望昆明,集黄山宫;冬飨饮飞羽,校猎上兰,登长平馆,临泾水而览焉。太后所至属县,辄施恩惠,赐民钱、帛、牛、酒,岁以为常。太后从容言曰:“我始入太子家时,见于丙殿,至今五六十岁尚颇识之。”莽因曰:“太子宫幸近,可一往游观,不足以为劳。”于是太后幸太子宫,甚说。太后旁弄儿病在外舍,莽自亲侯之。其欲得太后意如此。</ref>.