Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Điêu Thuyền”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 7:
}}
 
'''Điêu Thuyền''' ({{hgcl||貂蟬|diào chán}}), cũng phiên '''Điêu Thiền''', là một mỹ nhân xinh đẹpdung mạo tuyệt sắc xuất hiện trong [[truyền thuyết dân gian]] [[Trung Hoa]]. Nhân vật này được biết đến rộng rãi bắt nguồn từ [[tiểu thuyết]] [[Tam Quốc diễn nghĩa]] do [[La Quán Trung]] [[hư cấu]] do nhu cầu sáng tác tiểu thuyết của người đương thời.
 
Với sắc đẹp được ví như '''Bế nguyệt''' (閉月; ''khiến [[trăng]] phải thẹn mà nấp sau mây''), nàng được xem là một trong [[Tứ đại mỹ nhân Trung Hoa]] trong văn hóa Trung Quốc thời kỳ đương đại. Dù được cho là [[nhân vật]] [[hư cấu]] từ tiểu thuyết dã sử, nhưng hình tượng Điêu Thuyền vẫn được văn hóa dân gian trân trọng và lưu giữ, được đúc kết tái hiện lại trong các câu chuyện liên quan đến [[Đổng Trác]] và [[Lữ Bố]] trong văn hóa Trung Hoa, phổ biến qua [[hài kịch]] gọi '''Phụng Nghi đình''' (凤仪亭).
Dòng 55:
|}
 
Có một bài thơ miêu tả về nhan sắc của nàng khi trổ tài đàn hát cho Đổng Trác nghe. Hắn ta say mê điên đảo, và trong khi còn ngây ngất ấy, ánh mắt nàng sắc tựa lưỡi kiếm, lời nói ngọt ngào mà sắc hơn dao có thể chém chết tên gian thần mà trả mối hận cho dân:
Lại có người tả cảnh Đổng Trác mê say tiếng đàn, giọng hát, ánh mắt và vẻ xuân của nàng:
 
{| valign="top"
Dòng 70:
|}
 
Điêu Thuyền được mô tả là một người sở hữu giọng hát như chim yến oanh, ánh mắt long lanh, đôi môi chúm chím. Nàng chơi đàn mà âm thanh ngọt ngào như mật ngọt, ngón tay nàng như những búp sen non. Vẻ đẹp cùng tài năng của nàng khiến trái tim của một kẻ giết người không ghê tay như Đổng Trác phải say mê, khiến trái tim của kẻ tàn bạo phải tan chảy yếu mềm.
Đó là khi:''"Rèm châu vừa cuốn lên, thì Điêu Thuyền nhè nhẹ gót hài bước ra, xiêm y thướt tha, mình liễu uyển chuyển múa trước rèm châu như [[Tiên Nữ (người)|tiên nữ]] nhập động. Điêu Thuyền lại hát. Nàng vừa cầm phách gõ nhịp cất giọng ca. Giọng trong như oanh kêu, cao như [[hạc]] gọi, khi trầm khi bổng thánh thót như rót vào [[tai]], mà huyền huyền ảo ảo làm mê hồn tục khách"''
 
Đó là khi:''"Rèm châu vừa cuốn lên, thì Điêu Thuyền nhè nhẹ gót hài bước ra, xiêm y thướt tha, mình liễu uyển chuyển múa trước rèm châu như [[Tiên Nữ (người)|tiên nữ]] nhập động. Điêu Thuyền lại hát. Nàng vừa cầm phách gõ nhịp cất giọng ca. Giọng trong như oanh kêu, cao như [[hạc]] gọi, khi trầm khi bổng thánh thót như rót vào [[tai]], mà huyền huyền ảo ảo làm mê hồn tục khách".''
 
Trong ''[[Thánh Thán Ngoại Thư]]'', [[Mao Tôn Cương]] viết về Điêu Thuyền như sau:
 
:''"Mười tám lộ quân chư hầu không giết nổi Đổng Trác, mà một thiếu nữ đào tơ liễu yếu như Điêu Thuyền lại giết nổi Trác. Ba anh em Lưu, Quan, Trương hùng liệt không thắng nổi Lữ Bố, mà chỉ một nàng Điêu Thuyền thắng nổi. Ôi, lấy chăn chiếu làm chiến trường, lấy son phấn làm khôi giáp, lấy mày ngài làm cung nỏ, lấy nước mắt nũng nịu làm tên đạn, lấy lời tình tứ ngọt ngào làm chiến lược mưu cơ. Xem thế thì cái bản lãnh của "nữ tướng quân" quả là tuyệt cao cường, đáng sợ thay!"''
:''"Tây Thi với Điêu Thuyền cùng lấy sắc khuynh thành. Nhưng việc làm của Tây Thi còn dễ, việc làm của Điêu Thuyền khó hơn. Tây Thi chỉ phải đánh ngã một mình Ngô vương Phù Sai. Điêu Thuyền phải đồng thời đánh ngã cả Lữ Bố lẫn Đổng Trác. Phải luôn luôn nghĩ mưu kế trong lòng, thay đổi bộ mặt để đối phó với cả hai bên. Ta nghĩ rằng cái công của Điêu Thuyền đáng ghi vào sử xanh. Nếu như, khi Đổng Trác đã bị giết rồi, Vương Doãn không vụng về mà gây ra cái loạn Lý Thôi, Quách Dĩ thì cơ đồ nhà Hán đã phục hưng ngay từ đó. Và như thế thì một cô gái như Điêu Thuyền há lại không đáng ghi tên vào nơi Phượng Các, không được tô tượng ở chỗ Lân Đài hay sao?'' ''"...'' ''"Cái tuyệt diệu của "Liên hoàn" không phải là làm cho Lữ Bố giết Đổng Trác đâu! Nếu Trác cầm kích lao trúng, giết chết Lữ Bố lúc bấy giờ, tức là Trác tự chặt một cánh tay, và Trác sẽ bị tiêu diệt dễ dàng ngay. Đó mới là chủ ý. Điều này đã nằm trong bụng Vương Doãn và có lẽ Điêu Thuyền cũng muốn thế. Vương Doãn lẽ nào lại yêu Lữ Bố? Mà Điêu Thuyền cũng không yêu Lữ Bố đâu?'' ''"Riêng ta, ta yêu nàng Tây Tử thật lòng trở về với Phạm Lãi; và yêu nàng Điêu Thuyền giả vờ sống thác với Lữ Bố. Bởi vì tuy thân đứng trước Lữ Bố, nhưng lòng Điêu Thuyền bao giờ cũng chỉ nghĩ đến một mình Vương Doãn mà thôi.'' ''"...'' ''"Sau khi thành Hạ Bì thất thủ, Lữ Bố bị chết, đâu còn thấy bóng dáng nào ở chỗ nào? Nàng chính là con Rồng thiêng, chỉ lộ cái đầu, cái mình với đời, mà không cho đời sau biết cái đuôi mình ẩn đi đâu hết! Có thế danh tiếng mới khỏi bị tổn thương".'' Trên đây là lời phê bình của Thánh Thán.
 
==Hình ảnh==