Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Hiếu Trang Duệ Hoàng hậu”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 57:
Ngày [[18 tháng 8]], tin tức Anh Tông bị bắt lan đến kinh thành. Trong triều chấn động, [[Hiếu Cung Chương hoàng hậu|Tôn Thái hậu]] mệnh Thành vương Chu Kỳ Ngọc giám quốc, lại huy động các quan công khanh vơ vét tài sản để chuộc Hoàng đế. Tiền hoàng hậu bán hết tài sản riêng, cốt để mong Ngõa Lạt thả Anh Tông. Nhưng [[Dã Tiên]] (也先) lại thấy có thể lấy Anh Tông uy hiếp nhà Minh, vừa có thể mượn sức nhà Minh hoàn thành việc thống nhất [[Mông Cổ]], lại có thể uy hiếp đến Bắc Kinh. Trước tình thế đó, ngày [[6 tháng 9]], Tôn Thái hậu gấp gáp khuyên mời Thành vương Chu Kỳ Ngọc lên ngôi, tức [[Minh Đại Tông]] còn Anh Tông trở thành [[Thái thượng hoàng]] nhằm ổn định tình hình, tổ chức đánh trả quân Mông Cổ.
 
Nhận được hung tin chồng bị bắt làm tù binh, anh trai [[Tiền Khâm]] (錢欽) và em trai [[Tiền Chung]] (錢鐘) cũng tử trận trong Sự biến thổ Mộc Bảo. Điều duy nhất mà Tiền hậu có thể làm đó là ngày ngày quỳ gối trước Phật, thành tâm khẩn cầu hy vọng trượng phu có thể bình an trở về. [[Minh sử]] chính thức ghi lại khi [[mùa đông]] năm đó đến, Tiền Hoàng hậu vẫn ngày ngày quỳ lạy, ngày ngày hy vọng Anh Tông bình an. Sức khỏe của bà suy giảm đến mức giờ đây hoàng hậu đã chẳng thể tự đứng dậy được. Thế nhưng chưa một ngày nào mà bà ngừng quỳ trước Phật để cầu nguyện. Cứ như vậy, một con mắt và một bên chân của bà trở nên yếu đi và cuối cùng là tật nguyền vĩnh viễn<ref>《明史。后妃一​​》: 英宗北狩,傾中宮貲佐迎駕。夜哀泣籲天,倦即臥地,損一股。以哭泣复損一目</ref>. Năm đó, Hoàng hậu mới chỉ 24 tuổi.
 
Năm đầu Cảnh Thái ([[1450]]), ngày [[3 tháng 8]], Minh Anh Tông từ Mạc Bắc trở về kinh, được tôn làm [[Thái thượng hoàng]] và bị giam lỏng ở [[Nam Cung]]. Thế là Tiền Hoàng hậu lại tiếp tục dọn đến Nam cung, sống cùng trượng phu thêm vài năm gian khó, thậm chí phải có lúc bán đồ thêu để có tiền sinh sống qua ngày.