Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Bàng Long Uẩn”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Không có tóm lược sửa đổi
Dòng 133:
Năm 808, sau nhiều năm du phương khắp nơi, ông già yếu và trở về ẩn cư tại [[Hương Châu]], tỉnh [[Quảng Tây]] và có chút bệnh. Một hôm, ông thấy đến lúc mình có thể thị tịch rồi nên gọi con gái Linh Chiếu ra xem mặt trời đúng giờ ngọ hay không. Linh Chiếu ra xem rồi vào thưa: "Mặt trời đã đúng ngọ, mà sao bị sao thiên cẩu ăn mất". Ông tự ra xem nhưng chả thấy có gì, quay vào thất thì thấy con gái đã ngồi [[Tọa thiền|tọa Thiền]] vào chổ của cha từ lúc nào và an nhiên thị tịch. Ông vào thấy vậy cười nói: "Con gái ta lanh lợi quá".
 
Ông lo liệu hậu sự, trà tỳ thân xác con gái và định 7 ngày sau sẽ tịch. Có Vu công đến thăm bệnh, ông nói: "Tất cả đều là không. Tất cả các vật đều như bóng theo hình". Rồi ông gối đầu lên gối Vu công mà tịch. Theo lời dặn của ông, thân thể của ông được trà tỳ và tro cốt rải trên sông, ngày đưa tiễn có hàng ngàn tăng tục rơi lệ đến đưa tiễnviếng ông.
 
Vợ ông là Bà Bàng sao khi nghe chồng và con gái đã tịch, tự nói: "Con gái ngu si với ông già vô tri, không báo tin mà đi sao đành vậy!". Bà ra báo tin cho con trai ngoài đồng, người con trai đang cuốc đất nghe tin cha với em đã mất bèn đáp:"Dạ" một tiếng với mẹ xong rồi chống cuốc đứng mà tịch. Bà Bàng nói: " Thằng này sao ngu si lắm vậy!". Sau khi bà hỏa táng con trai xong, bà từ biệt hết tất cả người quen, thân thuộc rồi biệt tích.