Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Thiên”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Không có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Trình soạn thảo mã nguồn 2017
Không có tóm lược sửa đổi
Thẻ: Lùi sửa
Dòng 12:
'''Thiên''' 天, nghĩa là "Trời", là một trong những từ Trung Quốc cổ xưa nhất và là một khái niệm quan trọng trong [[thần thoại Trung Quốc|thần thoại]], [[triết học Trung Quốc|triết học]] và [[tôn giáo tại Trung Quốc|tôn giáo]] Trung Hoa. Thời [[nhà Thương]] (thế kỷ 17-11 TCN) người Trung Quốc gọi vị thần tối cao của mình là ''[[Thượng Đế]]'' (上帝) hoặc ''Đế''; vào thời [[nhà Chu]], khái niệm ''Thiên'' (Trời) bắt đầu được dùng như là từ đồng nghĩa với từ ''Thượng Đế''. Trước thế kỷ 20, thờ cúng Trời từng là [[quốc giáo]] của Trung Quốc.
 
Trong [[Đạo giáo]] và [[Nho giáo]], ''thiên'' thường đi cùng với khái niệm '''''địa''''' (地) ("đất"). Hai mặt này của [[vũ trụ học]] là đại diện cho [[thuyết nhị nguyên]] trong Đạo giáo. Chúng được coi là hai trong Tam Giới (三界) của thực thể, với giới ở giữa là ''nhân'' (人, "người"). Thiên thường chỉ nơi trên cao như [[Thiênthiên đường (paradise)|Thiên Đường]], [[Thiênthiên Cung]]cung trong văn hóa theo quan niệm của các [[tôn giáo]] khác nhau trên thế giới. "Thiên" cũng, liên quan tới các nhân vật như thiên thần, thiên sứ, thiên binh...
 
==Tham khảo==