Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Đạo mộ bút ký (tiểu thuyết)”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 125:
* '''Ngô Tà''' ({{Lang-zh|吳邪}}): ngoại hiệu '''Tiểu Tam gia''' (小三爺), bị Vương Bàn Tử gọi là '''Thiên Chân''' (天真), A Ninh gọi '''Ngô siêu nhân''' (Super吳). Trong đó ''"Tiểu Tam gia"'' là do các thủ hạ của Ngô Tam Tỉnh gọi, sau dần người ngoài ai cũng gọi, mà ''"Thiên Chân"'' chỉ có Vương Bàn Tử gọi. Ở phần ''"Tạng Hải Hoa"'', được gọi '''Ngô Tiểu Phật gia''' (吳小彿爺), từ ''"Sa Hải"'' được một bộ phận người đọc gọi là '''Tà Đế''' (邪帝), biệt danh này về sau cũng được Nam Phái Tam Thúc công nhận.
:Nhân vật chính của bộ truyện. Anh xuất thân từ gia đình giàu truyền thống trộm mộ ở [[Trường Sa, Hồ Nam|Trường Sa]] là Ngô gia, đây là một gia tộc trộm mộ lớn được liệt vào '''Lão Cửu Môn''' (老九門). Là sinh viên trường Đại học Kiến trúc, sau khi tốt nghiệp quyết định mở một tiệm kinh doanh đồ cổ, gọi là '''Ngô Sơn cư''' (吳山居). Khi quyển đầu tiên bắt đầu, anh đã cùng người chú của mình, Ngô Tam Tỉnh, tham gia lần trộm mộ đầu đời là Thất tinh Lỗ vương cung. Chính nó đặt ra một loạt các sự kiện sẽ đến trong những quyển tiếp theo. Tên của anh là do chính ông nội Ngô Lão Cẩu đặt, lấy âm làm nghĩa, nguyên tên ''"Ngô Tà"'' đồng âm với ''"Vô Tà"'' (無邪, hai cụm chữ này đều cùng được phát âm là "wu xie"). Ý nghĩa của cái tên này có liên quan đến dây mơ rễ má giữa anh và Trương gia của Trương Bạch Sơn cùng mối hận thù ngàn năm giữa Trương gia với Uông gia - một thế lực bí ẩn to lớn được nhắc tới gián tiếp bằng danh xưng 『'''Nó'''; 它』.
* '''Trương Khởi Linh''' ({{Lang-zh|張起靈}}): người thường xưng gọi là '''Tiểu Ca''' (小哥), vì luôn im lặng nên Ngô Tà lén gọi '''Muộn Du Bình''' (悶油瓶; nghĩa là ''"Cái bình kín tiếng"'' hay đơn giản hơn là ''"Hũ nút"'')<ref>Nguyên văn câu biệt danh là [闷声不吭的拖油瓶; Muộn thanh bất hàng đích tha du bình], tức ''"Một thằng con ghẻ một tiếng cũng không nói"''.<br>Cụm từ [Tha du bình; 拖油瓶] là một [[danh từ]] mang nghĩa tiếng lóng, chỉ đến ''"Con của bà vợ với chồng trước sau đó lại tái giá"''. Đây là một dạng phương ngữ, tiếng lóng mà không phải một danh từ chính quy, nghĩa đen của từ này là ''"Kéo cái bình dựng dầu theo"''. Một cách nói khác của nó là [Tha hữu bệnh; 拖有病].<br>Vì là gọi tắt và để đánh vào cái sự kín tiếng của nhân vật, các fan đọc truyện đều gọi thành ''"Cái bình kín miệng"'' dù câu chửi nguyên văn của Ngô Tà không liên quan gì đến cái bình nào cả.</ref>. Tính không nói chuyện của anh còn được người ngoài gọi là '''Á Ba Trương''' (啞巴張; ''"Á Ba"'' là câm điếc, tức ''"Trương câm điếc"''), trong thời kỳ ở cùng Tiểu Trương Ca (Trương Hải Diêm) được gọi thành '''Đại Trương Ca''' (大張哥).
:Một thanh niên có quá khứ bí ẩn, Tộc trưởng đương nhiệm và rất có khả năng là cuối cùng của một gia tộc huyền bí ở [[Trường Bạch Sơn]]. Anh thường được thuê làm trợ lý cho nhiều cuộc trộm mộ và rất có kinh nghiệm. Thân thủ tuyệt đỉnh, có hai ngón tay rất dài chuyên dùng dò xét cơ quan cổ mộ, trên ngực có hình xăm [[Kỳ lân]] bằng mực từ [[máu]] [[chim bồ câu]]. Rất ít điều được tiết lộ về anh, thậm chí cả tên thật. Cái tên Trương Khởi Linh là một cái tên truyền thống cho người đứng đầu của gia tộc họ Trương, trong đó ''"Khởi Linh"'' là ''"Người mang vác quan tài"'', bởi vì vai trò của Tộc trưởng là đảm nhiệm nhiệm vụ đưa các thành viên của Trương gia an táng tại Trương gia Cổ lâu. Có vai trò lớn trong việc bảo vệ bí mật 『'''Chung Cực'''; 終極』 - một bí ẩn nằm sau cửa Thanh Đồng trên Vân Đỉnh Thiên cung.
* '''Vương Bàn Tử''' ({{Lang-zh|王胖子}}): tự xưng '''Bàn gia''' (胖爷) và '''Mô Kim Hiệu úy''' (摸金校尉).