Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Lưu Viên”
←Trang mới: “{{Infobox UNESCO World Heritage Site | WHS = Lưu viên | image = Liuyuan.jpg | image_upright = 1.2 | caption = | location = Tô C…” |
(Không có sự khác biệt)
|
Phiên bản lúc 03:51, ngày 28 tháng 2 năm 2021
Lưu viên (giản thể: 留园; phồn thể: 留園; bính âm: Liú Yuán; Phương ngữ Tô Châu: Leu yoe, IPA: [løʏ ɦyø]) là một khu vườn cổ điển nổi tiếng nằm tại 338 đường Lưu Viên, thành phố Tô Châu, tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Cùng với các khu vườn cổ điển khác ở Tô Châu nó đã được UNESCO công nhận là Di sản thế giới. Đây cũng là nơi lưu giữ hai di sản văn hóa phi vật thể được UNESCO công nhận là Bình đàn (评弹) và Cổ cầm.
Di sản thế giới UNESCO | |
---|---|
Vị trí | Tô Châu, Giang Tô, Trung Quốc |
Một phần của | Tô Châu Viên Lâm |
Tiêu chuẩn | Văn hóa: (i)(ii)(iii)(iv)(v) |
Tham khảo | 813bis-002 |
Công nhận | 1997 (Kỳ họp 21) |
Mở rộng | 2000 |
Diện tích | 2,331 ha (5,76 mẫu Anh) |
Tọa độ | 31°19′3,1″B 120°35′17,2″Đ / 31,31667°B 120,58333°Đ |
Lịch sử
Khu vườn nằm bên ngoài Trường môn của Tô Châu, nó được Từ Thái Thời, một quan chức bị luận tội nhưng sau đó được miễn tội vào năm 1593 ủy quyền xây dựng. Thợ đá Châu Thời Thần là người đã thiết kế và xây dựng khu vườn phía đông (Đông viên, 东园). Đông viên nổi tiếng khi các phán quan Ngô và Thường Châu đều ca ngợi hết lời thiết kế của, một hòn non bộ được xây dựng giống với núi Quốc Thanh ở Phổ Đà.[1]
Năm 1798, Lưu Thứ là một quan lại dưới thời vua Gia Khánh đã tái thiết lại khu vườn với việc thêm vào rặng thông và tre. Là người yêu thích sưu tập đá học giả, ông đã bổ sung thêm 12 viên đá nữa vào "rừng đá" trong khu vườn. Đó cũng là lúc "thiên đình ngũ đỉnh" được xây dựng. Khu vườn sớm đã được gọi là Lưu viên theo tên họ của gia chủ. Bắt đầu từ năm 1823 vào thời vua Đạo Quang, khu vườn đã mở cửa cho công chúng tham quan và trở thành một địa danh nổi tiếng.[2] Nhưng đến thời Thái Bình Thiên Quốc, khu vườn dần trở lên hoang vắng do chiến tranh và thiếu người quản lý.
Năm 1873, vào thời vua Đồng Trị năm thứ 12, nó được chuyển quyền sở hữu cho Thịnh Khang, một thủ quỹ của tỉnh Hồ Bắc và cha đẻ của Thịnh Tuyên Hoài. Ông đã cho sửa chữa những hư hại của khu vườn sau loạn Thái Bình Thiên Quốc và phải mất ba năm để hoàn thành. Khu vườn được đổi tên thành Lưu viên.