Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Ngô Sĩ Quý”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
n →‎Câu nói nổi tiếng: sửa trình bày
thêm infobox
Dòng 1:
{{Thông tin nhân vật
| hình =
| cỡ hình =
| ghi chú hình =
| tên khai sinh = Ngô Sĩ Quý
| sinh = ngày [[22 tháng 10]], [[1922]]
| nơi sinh = [[Hà Nội]]
| mất = [[5 tháng 2]], [[1997]]
| nơi mất = [[Hà Nội]]
| dân tộc = Kinh
| cư trú = [[Việt Trì]], [[Phú Thọ]]
| quốc gia = Việt Nam
| quốc tịch = {{flagicon|Vietnam}} Việt Nam
| học vấn =
| công việc = võ sư, nhà giáo, nhà văn hóa
| known = Đại võ sư Vĩnh Xuân Quyền chi phái Ngô Sĩ Quý
| chính đảng =
| tôn giáo =
| chữ ký =
| website =
}}
'''Ngô Sĩ Quý''' (1922-1997) là một đại [[võ sư]] phái [[Vĩnh Xuân quyền tại Việt Nam]], học trò thuộc những thế hệ đầu tiên của tổ sư Vĩnh Xuân quyền Việt Nam [[Nguyễn Tế Công]].
 
==Một trong học trò thế hệ đầu của Tế Công==
[[Tập tin:Phahevinhxuanquyen.PNG|nhỏ|200px260px|Đại võ sư Ngô Sĩ Quý trong phả hệ Vịnh/Vĩnh Xuân quyền Việt Nam]]
Cụ Nguyễn Tế Vân thường gọi là Tế Công sinh năm 1873 tại một gia đình giàu có ở [[Phật Sơn]], [[Quảng Đông]], [[Trung Quốc]] và ngày nay được các môn sinh Vĩnh Xuân quyền ở Việt Nam suy tôn là sư tổ của môn phái mình<ref name="vothuat">[http://www.vothuat.vn/cac-mon-phai/tinh-thay-tro-vinh-xuan-viet-nam.html Tình thầy trò Vĩnh Xuân Việt Nam]</ref>. Trong những năm 1931<ref name="vothuat"/> Tế Công có sang Việt Nam<ref>Do khó khăn minh xác dữ kiện lịch sử này, có ý kiến cho rằng khoảng thời gian cụ Tế lưu lạc sang Việt Nam không sớm hơn 1929 và không sau 1933</ref>, nhưng tới 1939<ref>[http://www.24h.com.vn/the-thao/su-to-vo-vinh-xuan-viet-nam-la-dai-ca-diep-van-c101a768050.html Sư tổ Vịnh Xuân Việt Nam là "đại ca" Diệp Vấn]</ref><ref>[http://kienthuc.net.vn/tham-cung/nhung-truyen-ky-ve-su-to-phai-vinh-xuan-viet-nam-336432.html Những truyền kỳ về sư tổ phái Vịnh Xuân Việt Nam]</ref> mới chính thức ở lại Việt Nam lánh nạn, định cư, lúc đầu ở Hải Phòng, và về sau chuyển về phố Hàng Buồm, Hà Nội. Những người theo học cụ Tế Công tại Hà Nội rất đông đảo, bao gồm cả [[người Hoa]], [[người Việt]], trong đó nổi lên bốn học trò người Việt "chân truyền"<ref name="vothuat"/><ref>Chúng tôi dùng chữ "chân truyền" trong ngoặc kép, trích nguyên văn từ tài liệu. Tuy nhiên theo một võ sư dòng Vĩnh Xuân Ngô Sĩ Quý, việc dạy của Tế Công là dạy để gây quan hệ và kiếm tiền sinh sống nên không có khái niệm truyền nhân hay chân truyền. Người học cụ Tế Công rất nhiều và phần lớn là các gia đình quyền quý, trong số đó có nhiều người đạt trình độ cao.</ref> từ Tế Công bao gồm [[Trần Thúc Tiển]], [[Trần Văn Phùng]], kế đó là Ngô Sĩ Quý và [[Vũ Bá Quý]]. Trong bốn học trò người Việt nổi tiếng nói trên, ba người đầu tiên mỗi người đều trở thành đại diện cho một "chi nhánh" Vĩnh Xuân quyền tại Việt Nam<ref>Nguyễn Ngọc Nội, ''Tạp chí Ngày Nay'', Số 23 (12-2003), Cơ quan ngôn luận của Hiệp hội CLB UNESCO Việt nam của Vĩnh Xuân Việt Nam tại Hà Nội</ref>. Người học trò thứ 4 Vũ Bá Quý chắt lọc Vĩnh Xuân kết hợp với [[quyền Anh]] tạo nên môn phái mới mang tên Vũ gia thân pháp<ref>Trong tác phẩm ''Quyền sư''[http://thethaovanhoa.vn/bong-da/quyen-su-xon-xao-van-dan-vo-dan-n20130915071720461.htm], võ sư Trần Việt Trung nêu 4 câu lục bát, trong đó ngoài 4 đại võ sư kế tục cụ Tế Công mà mỗi người sở đắc một kỹ pháp của tôn sư truyền lại như đã nêu tên ở trên, còn có tên của bác sĩ Việt Hương: "'''Tiển''' tròn, '''Phùng''' mộc, '''Vũ''' bay / '''Ngô''' hình, '''Hương''' y (hay ý?) bắt tay thành tài / Ra đi ngày hãy còn dài / Bẻ cành mai trắng viết vài câu thơ". Theo bốn câu thơ này, Trần Thúc Tiển nổi tiếng với thủ pháp tròn trịa linh hoạt; Trần Văn Phùng lừng danh với kỹ thuật đánh mộc nhân thung, Vũ Bá Quý nổi tiếng với thân pháp phiêu dật, Ngô Sĩ Quý sở đắc hệ thống ngũ hình quyền, và Việt Hương nổi tiếng về y võ. Tuy nhiên cho tới nay chưa ai rõ bác sĩ Việt Hương về sau có hoạt động trong lĩnh vực võ thuật như truyền dạy hoặc nghiên cứu hay không</ref>.
 
Hàng 20 ⟶ 41:
Đầu năm 1956 Ngô Sĩ Quý trở về Việt Nam, tiếp tục công tác giảng dạy âm nhạc tại trường Trung cấp Nhạc Họa Trung ương và [[Trường Đại học Sư phạm Hà Nội]] đến 1960, rồi chuyển sang làm cán bộ nghiên cứu, chỉ đạo mảng Văn-Thể-Mỹ của Vụ Sư phạm thuộc Bộ Giáo dục. Cùng với công việc tại nhiệm sở, từ 1968, Ngô Sĩ Quý bắt tay vào thực hiện mong ước cháy bỏng của đời mình là gây dựng lại hệ thống triết lý và kỹ thật vận động, xây dựng phát triển và truyền thụ tinh hoa Vĩnh Xuân Quyền cho các thế hệ trẻ Việt Nam<ref>Theo bài nói chuyện của ông Hoàng Quốc Lập nguyên Cán bộ cao cấp Quân đội Nhân dân Việt Nam, môn sinh của thầy Ngô Sĩ Quý, tại Cổ Đông, Sơn Tây, Hà Nội ngày 23 tháng 7 năm 2016</ref>. Cũng trong những năm tháng này, trong nỗ lực tìm kiếm những người Việt từng theo học Tế Công để rèn tập, nghiên cứu, Ngô Sĩ Quý đã gặp và trao đổi học thuật với [[Trần Thúc Tiển]], khi đó đang mở lò truyền dạy võ học đã được thụ giáo từ ân sư Nguyễn Tế Công.
 
[[Tập tin:Di ảnh và Ban thờ Ngô Sĩ Quý.jpg|nhỏ|200px260px|Di ảnh và Ban thờ Đại võ sư Ngô Sĩ Quý tại Cổ Đông, Sơn Tây, Hà Nội]]
Năm 1969, sau một thời gian dài nghiên cứu, Ngô Sỹ Quý đã khôi phục lại hệ thống chiến đấu 108 và các bài quyền Vĩnh Xuân mang sắc thái sáng tạo của người Việt<ref name="tpcn">Chúng tôi lược thuật theo bài "Chuyện về võ sư nhu quyền Ngô Sĩ Quý" đăng tải trên báo ''Tiền Phong Chủ Nhật'' và được một số blog mạng đăng lại, nhưng trước mắt chưa kiểm chứng được trên bản in.</ref>.
 
Hàng 38 ⟶ 59:
 
==Vinh danh==
[[Tập tin:Truy phong danh hiệu Đại võ sư Ngô Sĩ Quý.jpg|nhỏ|200px260px|Quyết định Truy phong Danh hiệu Đại võ sư Ngô Sĩ Quý của Liên đoàn Võ thuật Cổ truyền Việt Nam]]
Gần 20 năm sau ngày võ sư Ngô Sĩ Quý từ thế, đầu tháng 2 năm 2016, Hội Võ thuật Cổ truyền Hà Nội tổ chức Lễ vinh danh ông là Đại võ sư cao cấp môn phái Vịnh Xuân Việt Nam<ref>Ban chấp hành Hội võ thuật Hà Nội vinh danh "cố võ sư Ngô Sĩ Quý môn phái Vịnh Xuân" danh hiệu Đại võ sư cao cấp "vì những đóng góp to lớn cho việc giữ gìn, truyền bá, phát triển Võ cổ truyền Việt Nam và Thủ đô Hà Nội" (trích nguyên văn trên chứng nhận Vinh danh Đại võ sư số 008/ĐVS do Chủ tịch Hội Võ thuật Hà Nội Vũ Quang Vinh ký ngày 19 tháng 8 năm 2015.)</ref>, ghi nhận công lao và di sản to lớn của ông để lại cho nền võ thuật cổ truyền Việt Nam<ref name="vothuat"/>.