tôi là đứa trẻ hư

Cái cảm giác mà ngày nào cũng dc nghe Ba Mẹ cải nhau nó tuyệt vời lắm m.n ạ!Nó có thể biến một cậu học sinh cấp 3 thành một người vô cảm,cô đơn ko bạn bè  ko biết tâm sự với ai ko được tôn trọng mất luôn người mình thương trở nên nhút nhát,sợ sệt thích làm đau bản thân.Nhiều lúc cứ muốn mình bị một bệnh hiểm nghèo nào  đó  thật nặng để được quan tâm hơn, ko còn nghe những cuộc cãi vã.

Cái cảm giác đi học từ 6h sáng đến 5h chiều vừa về tới chưa bước vào nhà lại nghe tiếng cải nhau nó khiến tôi bất đầu sợ âm thanh của Ba Mẹ để tránh tiếp xúc và đối mặt với nó tôi đã xin vào làm một xưởng bốc vác cách nhà tầm 5km. Ông chủ cũng quen với Ba mẹ tôi nên đã nhận tôi vào làm.khung giờ làm từ khoảng 7h chiều đến 2-3-4h  sáng,những ngày bình thường đi học nếu ko có tiết kiểm tra tôi sẽ ko học bài để dc ngủ nhiều hơn,còn có tiết kt thì thời gian ngủ của tôi chỉ tính bằng đơn vị phút.haha lúc này tự nhiên nhớ tới ông nào từng nói "Dậy sớm để thành công"nhiều lúc tôi không ngủ tôi trên cả thành công lun.BXH trong lớp10 lớp tôi 38 người, tôi XH 21 đến lên học kì ll của năm lớp 11 tôi mới bị nặng đến năm lớp12 thì lớp tôi có 40 người tôi XH 38 tuột xuống gần bét lớp.quay lại học kì ll của năm lớp 11 lúc đó thầy xếp tôi ngồi cạnh 2 bạn nữ.1 bạn là người tôi thích bạn ấy tên H là cờ đỏ của lớp  bạn còn lại cũng coi như là bạn thân bạn này khá thông minh  với lại vẽ đẹp nữa bạn ấy tên C lớp phó học tập.(mong là 2 người này ko đọc được bài viết của tôi).lúc chưa bệnh nặng tính tình của tôi rất hoà đồng hoạt bát.được ngồi học cùng người mình thích, cảm giác tinh thần hưng phấn, Thổi con gà Mái lắm,lúc nào củng muốn đi học vừa về tới nhà là quăn cặp lên nệm nằm tính thời gian xem bao lâu  nữa để được đi học lại để gặp H.mỗi lần H đi chấm cờ đỏ về mà nghe tin lớp khác có thằng thích H là trong lòng bức rức khó chịu lúc đó có suy nghỉ là đánh nhau với hắn luôn.có lần tôi bị bệnh xin nghỉ mấy ngày trong lớp ko ai hỏi thăm chỉ có H hỏi thăm tôi lúc này H là niềm động lực để sống và học tập lớn nhất của tôi.rồi một ngày đẹp trờii Mẹ tôi đứng ra vay vốn cho Anh Chị 2 tôi làm ăn rồi vỡ nợ.từ lúc đó là cuộc đời tôi sang trang mới luôn  tính tình của Mẹ tôi thay đổi nóng tính khó chịu thường xuyên cải nhau với ba tôi nhiều lần đem tôi ra để chửii.bạn được Mẹ bạn chửi là đồ "Ch.ó Đ.ẻ" chưa? tôi thì dc rồi đó một người từng thương,từng lo,từng chăm sóc cho tôi những việc nhỏ nhặt nhất.còn Ba tôi ổng bị tay nạn lao động bị nguyên căn nhà đè lên hên mà không chết mà bị mất sức lao động ko kiếm ra tiền dc,nên hay bị Mẹ gây sự,(có một sự thật là từ nhỏ tới lớn tôi chưa bị Ba đánh roi nào). Còn có 2 chị mà đi lấy chồng hết chỉ còn Mẹ là người trụ cột trong nhà nên mẹ có sai có làm gì đi nữa thì tôi chỉ im lặng và tránh né.(lúc này mới đi xin việc làm nè) tôi thì vẫn đi học bình thường nhưng càng ngày càng ít nói hơn.H ko biết tôi thích cô ấy, lúc đó tôi chỉ yêu đơn phương vì nhà tôi nghèo với lại xấu trai nữa.trùng hợp thay là đúng lúc này H lại có người yêu nguồn động lực lớn nhất đã tắt.lúc đó tôi suy sụt hoàn toàn vô lớp chỉ biết cắm đầu xuống bàn ko quan tâm mọi chuyện xung quanh về tới nhà là  thay đồ là chạy ra chổ làm luôn.rồi có những lúc suy sụt quá đã từng suy nghỉ đến cái chết.(có ai như tôi không vào google để tìm cách chết ko đau đớn nhưng ko có cách nào đơn giản mà hiệu quả hết,) nhà tôi có rất nhiều chuột nên Mẹ tôi có mua vài bịch thuốc chuột tôi đã trộm một bịch để sẵn trong cặp đi học.chờ có cơ hội rồi viết một bức thư vĩnh biệt kết thúc một cuộc đời ,hên là lúc đó tôi suy nghỉ về Ba tôi nếu lúc đó tôi chết Ba tôi và mọi người thân sẽ ra sao? Tôi chưa trả hiếu cho Ba Mẹ nữa.lúc này tôi chỉ biết chịu đựng như một cái xác ko có hồn cứ thích ngồi một chổ nhỏ hẹp nào đó ko muốn tiếp xúc với ai đi học chỉ biết nằm ngủ về tới nhà thì nghe chửi mỗi lần ăn cơm tôi bới riêng một tô rồi ra ngoài sao hè vừa ăn vừa khóc nghỉ về cuộc đời mình .C lớp phó học đã nhận ra thay đổi của tôi cô ấy có hỏi  mà tôi ko trả lờii.rồi dần dần tôi ko còn thân với ai trong lớp hết lúc đó cô đơn lắm,ko ai để tâm sự mà có cũng ko dám để nói ra .các bạn trong lớp còn đặt tôi một cái tên cũng khá hay "Bơ" vừa học vừa làm sức khoẻ của tôi yếu đi. Ước mơ của tôi là đi nghĩa vụ công an nên cũng gán học để lấy tấm bằng cấp 3.tốt nghiệp xong cấp 3 Uớc mơ dc bài ra trước mắt tôi.nhưng nhà tôi nghèo với đang thiếu nợ trong cuộc sống đồng tiền thật sự rất quan trọng ko có tiền ko ai coi trọng gia đình tôi mà nhiều nhất là người thân họ hàng nên tôi  chọn con đường đi làm kiếm tiền(còn lý do ko bị bắt đi nghĩa vụ là tôi bị mù màu )tôi lên tp HCM lập nghiệp vừa kiếm tiền vừa tránh khỏi gia đình.bây giờ nợ cũng trả xong cuộc sống cũng ổn định mẹ tôi giờ cũng ít cãi nhau với ba nữa chắc do bây giờ tôi là trụ cột gia đình mẹ tôi đỡ  áp lực hơn tâm trạng của tôi cũng đỡ hơn lúc trước trong đầu lúc nào cũng có suy nghỉ kiếp này coi như bỏ bây giờ hiểu ra nếu đã bỏ thì còn sợ mất những gì nữa tay chân của mình suy nghỉ của mình.mình muốn làm gì thì làm tuy cô đơn nhưng như vậy thổi mái hơn không làm ảnh hưởng tới ai ,còn  cảm xúc của mình thì ko còn như trước những lần đi chơi hoặc mua những món đồ mắt tiền cũng ko có cảm giác thích thú.1năm rồi chưa về thăm nhà nằm ngủ trong 1 tháng thì nằm mơ vào thời gian khủng hoảng đó 2-3 lần chắc do ám ảnh ko chửa dc.( Ko biết có ai đọc tới đây ko nhỉ?không biết có ai bị giống mình ko?) Lời khuyên thật lòng các bạn nên tránh những thứ tiêu cực ăn uống hợp lý chọn môi trường sống tốt hơn.tập luyện thể thao.chúc m.n mau sớm hết bệnh.

-Tác giả: Nguyễn Hoàng Kha

a sửa

tôi cũng bị khá giống như vậy, và tôi cảm thấy thương cho bạn. mong bạn sớm có một cuộc sống tốt hơn và tránh khỏi các tình cảm nặng nề này. amogus ib 14:19, ngày 24 tháng 5 năm 2022 (UTC)

  • edit: tôi không biết nguyễn hoàng kha là ai cho nên tôi cho rằng kha là bạn.