Đảng Cộng sản Ý (tiếng Ý: Partito Comunista Italiano, PCI) là một đảng chính trị xã hội theo chủ nghĩa cộng sảndân chủ ở Ý. Đảng được thành lập ở Livorno với tên Đảng Cộng sản Ý (tiếng Ý: Partito Comunista d'Italia, PCd'I) vào ngày 21 tháng 1 năm 1921, khi tách khỏi Đảng Xã hội Ý (PSI),[1] dưới sự lãnh đạo của Amadeo Bordiga, Antonio GramsciNicola Bombacci.[2] Bị đặt ngoài vòng pháp luật trong chế độ phát xít Ý, đảng tiếp tục hoạt động bí mật và đóng vai trò quan trọng trong phong trào kháng chiến ở Ý.[3] Con đường hòa bình và dân tộc đi lên chủ nghĩa xã hội (hay "Con đường đi lên chủ nghĩa xã hội của Ý"),[4] hiện thực hóa công cuộc cộng sản thông qua dân chủ,[5] phản đối sử dụng bạo lực và áp dụng Hiến pháp Ý trong tất cả các bộ phận của nó,[6] một chiến lược được khởi động dưới thời Palmiro Togliatti,[7][8][9] trở thành động lực chính trong lịch sử của đảng.[10]

Đảng Cộng sản Ý
Partito Comunista Italiano
Viết tắtPCI
Bí thư
President
Thành lập21 tháng 1 năm 1921; 103 năm trước (1921-01-21)[a]
Giải tán3 tháng 2 năm 1991; 33 năm trước (1991-02-03)
Chia táchĐảng Xã hội Ý
Kế tục bởi
Trụ sở chínhVia delle Botteghe Oscure 4, Rome
Báo chíl'Unità
Tổ chức thanh niênLiên đoàn Thanh niên Cộng sản Ý
Thành viên  (1947)2,252,446
Ý thức hệ
Khuynh hướngCánh tả
Thuộc quốc gia
Thuộc tổ chức quốc tế
Nhóm Nghị viện châu Âu
Màu sắc chính thức     Đỏ
Đảng caBandiera Rossa ("Cò đỏ")
Đảng kỳ

Đổi tên vào năm 1943, PCI trở thành đảng phái chính trị lớn thứ hai của Ý sau Thế chiến thứ hai,[11] nhận được sự ủng hộ của khoảng một phần ba số phiếu bầu trong thập niên 1970. Vào thời điểm đó, đây là đảng cộng sản lớn nhất ở phương Tây, có khoảng 2,3 triệu thành viên vào năm 1947,[12] và tỷ lệ cao nhấủng hộ là 34,4% số phiếu bầu (12,6 triệu phiếu bầu) trong cuộc tổng tuyển cử Ý năm 1976.[3] PCI là một phần của Quốc hội lập hiến Ý và chính phủ Ý từ năm 1944 đến năm 1947, khi Hoa Kỳ ra lệnh loại bỏ PCI và PSI khỏi chính phủ.[13][14] Liên minh PCI–PSI tồn tại cho đến năm 1956;[15] hai đảng tiếp tục nắm quyền ở cấp địa phương và khu vực cho đến những năm 1990. Ngoài giai đoạn 1944–1947 và sự hỗ trợ không thường xuyên cho phe trung tả (những năm 1960–1970) bao gồm cả PSI, PCI luôn nằm ở phe đối lập trong Quốc hội Ý cho đến khi giải thể vào năm 1991.[3]

Thành phần PCI bao gồm những người theo chủ nghĩa Marx-Lenin và những người theo chủ nghĩa xét lại Marxist,[16] với một phe dân chủ-xã hội tiêu biểu là Miglioristi.[17][18] Dưới sự lãnh đạo của Enrico Berlinguer và ảnh hưởng của phe Miglioristi trong những năm 1970 và 1980, [19] Chủ nghĩa Mác-Lênin đã bị loại bỏ khỏi điều lệ đảng.[20] PCI đi theo xu hướng cộng sản Tây Âu tìm kiếm sự độc lập khỏi Liên Xô,[21] và chuyển sang hướng xã hội chủ nghĩa dân chủ.[22][23][24] Năm 1991, Đảng bị giải thể và tái lập với tên gọi Đảng Dân chủ Cánh tả (PDS), gia nhập Quốc tế Xã hội Chủ nghĩaĐảng Xã hội Châu Âu. Các thành viên cấp tiến hơn chính thức ly khai để thành lập Đảng Tái lập Cộng sản (PRC).[3]

Đảng kỳ sửa

Chú thích sửa

  1. ^ Việc đổi tên chính thức của đảng thành Đảng Cộng sản Ý là ngày 15 tháng 5 năm 1943; 80 năm trước (1943-05-15).

Tham khảo sửa

  1. ^ Cortesi, Luigi (1999). Le origini del PCI: studi e interventi sulla storia del comunismo in Italia. FrancoAngeli. tr. 9. ISBN 978-8-8464-1300-0.
  2. ^ Mack Smith, Denis (1994). Mussolini. London: Phoenix. tr. 312. ISBN 978-1-8579-9240-3.
  3. ^ a b c d “Partito comunista italiano”. Treccani (bằng tiếng Ý). Truy cập ngày 1 tháng 2 năm 2023.
  4. ^ Amendola, Giorgio (November–December 1977). “The Italian Road to Socialism”. New Left Review (106). Truy cập ngày 5 tháng 7 năm 2023.
  5. ^ Bracke, Maud (2007). “West European Communism and the Changes of 1956”. Which Socialism, Whose Détente? West European Communism and the Czechoslovak Crisis of 1968. Budapest: Central European University Press. ISBN 978-6-1552-1126-3.
  6. ^ “Accaddeoggi 21 agosto 1964: Togliatti muore a Yalta”. WelfareNetwork (bằng tiếng Ý). 21 tháng 8 năm 2022. Truy cập ngày 5 tháng 7 năm 2023.
  7. ^ Femia, Joseph P. (tháng 4 năm 1987). “A Peaceful Road to Socialism?”. Gramsci's Political Thought: Hegemony, Consciousness, and the Revolutionary Process . University of Oxford Press. tr. 190–216. doi:10.1093/acprof:oso/9780198275435.003.0006. ISBN 978-9-0045-0334-2.
  8. ^ Jones, Steven (2006). Antonio Gramsci. Routledge Critical Thinkers . London: Routledge. tr. 25. ISBN 978-0-4153-1947-8. Togliatti himself stated that the PCI's practices during this period, which also foresaw the later Eurocommunist trend, were congruent with Gramscian thought. It is speculated that Gramsci would likely have been expelled from his party if his true views had been known, particularly his growing hostility towards Stalin.Quản lý CS1: postscript (liên kết)
  9. ^ Liguori, Guido (21 tháng 12 năm 2021). “Gramsci and the Italian Road to Socialism (1956–59)”. Gramsci Contested: Interpretations, Debates, and Polemics, 1922–2012. Historical Materialism. Braude, Richard biên dịch . Brill. tr. 94–123. doi:10.1163/9789004503342_005. ISBN 978-0-1982-7543-5.
  10. ^ Bosworth, R. J. B. (13 tháng 1 năm 2023). “Giorgio Amendola and a National Road to Socialism and the End of History”. Politics, Murder and Love in an Italian Family: The Amendolas in the Age of Totalitarianisms. Cambridge: Cambridge University Press. tr. 152–186. doi:10.1017/9781009280167.008. ISBN 978-1-0092-8016-7.
  11. ^ Sassoon, Donald (2014). Togliatti e il partito di massa (bằng tiếng Ý). Salvatorelli, Franco; Zippel, Nicola biên dịch . Castelvecchi. ISBN 978-8-8682-6482-6.
  12. ^ “Gli iscritti ai principali partiti politici italiani della Prima Repubblica dal 1945 al 1991” (bằng tiếng Ý). Cattaneo Institute. Bản gốc lưu trữ ngày 10 tháng 11 năm 2013. Truy cập ngày 10 tháng 11 năm 2013.
  13. ^ Robbe, Federico (2012). FrancoAngeli (biên tập). L'impossibile incontro: gli Stati Uniti e la destra italiana negli anni Cinquanta. FrancoAngeli. tr. 203. ISBN 978-8-8568-4830-4.
  14. ^ Tobagi, Walter (2009). La rivoluzione impossibile: l'attentato a Togliatti, violenza politica e reazione popolare. Il Saggiatore. tr. 35. ISBN 978-8-8565-0112-4.
  15. ^ Bernocchi, Piero (8 tháng 1 năm 2021). “La rivoluzione ungherese del 1956 e il ruolo del PCI”. PieroBernocchi.it. Truy cập ngày 17 tháng 7 năm 2023. La rottura che ne seguì fu completa. Il Psi si staccò definitivamente da ogni legame e sudditanza con l'Urss ma contemporaneamente si ruppero anche la forte intesa e l’attività unitaria con il Pci, avviata a partire al Patto di unità d'azione stipulato a Parigi nel 1934 e poi rinnovato nel settembre 1943 e nell’ottobre 1946, e con il frontismo negli anni del dopoguerra. Saltò anche il Patto di consultazione, che in un primo momento sembrò poter sostituire il Patto d'unità d'azione, e prevalse il rifiuto di un'alleanza organica con il Pci per conquistare il governo in Italia: obiettivo che invece il Psi raggiunse con i governi di centro-sinistra negli anni Ottanta.
  16. ^ La Civiltà Cattolica. 117. 1966. tr. 41–43. Bản gốc lưu trữ ngày 28 tháng 6 năm 2018. Truy cập ngày 28 tháng 6 năm 2018.
  17. ^ Amyot, G. Grant (1990). “The PCI and Occhetto's New Course: The Italian Road to Reform”. Italian Politics. 4: 146–161. JSTOR 43039625.
  18. ^ “Correnti interne al PCI”. Res Pvblica delle Poleis. 12 tháng 7 năm 2011. Truy cập ngày 1 tháng 2 năm 2023.
  19. ^ Morando, Enrico (2010). Riformisti e comunisti?: dal Pci al Pd: i "miglioristi" nella politica italiana nella politica italiana. Donzelli Editore. tr. 42. ISBN 978-8-8603-6482-1.
  20. ^ De Rosa, Gabriele; Monina, Giancarlo (2003). Rubbettino (biên tập). L'Italia repubblicana nella crisi degli anni Settanta: Sistema politico e istitutzioni. Rubbettino Editore. tr. 79. ISBN 978-8-8498-0753-0.
  21. ^ “European Socialists Question Communist Party Independence”. The Herald-Journal. 27 tháng 5 năm 1976. tr. 12. Truy cập ngày 1 tháng 2 năm 2023 – qua Google News.
  22. ^ “Guide to the Italian Communist Party Collection, 1969–1971 1613”. Penn State University Libraries. Bản gốc lưu trữ ngày 4 tháng 3 năm 2016. Truy cập ngày 1 tháng 2 năm 2023.
  23. ^ Urban, Joan Barth (1986). Moscow and the Italian Communist Party: From Togliatti to Berlinguer. I.B.Tauris. tr. 27. ISBN 978-1-8504-3027-8.
  24. ^ 'Il socialismo democratico abita a Botteghe Oscure'. La Repubblica (bằng tiếng Ý). Truy cập ngày 1 tháng 2 năm 2023.

Thư mục sửa

  • Aldo Agosti, "The Comintern and the Italian Communist Party in Light of New Documents," in Tim Rees and Andrew Thorpe (eds.), International Communism and the Communist International, 1919–43. Manchester: Manchester University Press, 1998.
  • Luigi Cortesi, Le origini del PCI. Laterza, 1972.
  • Franco Livorsi, Amadeo Bordiga. Editori Riuniti, 1976.
  • Paolo Spriano, Storia del Partito Comunista Italiano, vol. I Da Bordiga a Gramsci, Einaudi, 1967.
  • La nascita del Partito Comunista d'Italia (Livorno 1921), ed. L'Internazionale, Milano 1981.
  • La liquidazione della sinistra del P.C.d'It. (1925), L'Internazionale, Milano 1991.
  • La lotta del Partito Comunista d'Italia (Strategia e tattica della rivoluzione, 1921–1922), ed. L'Internazionale, Milano 1984.
  • Il partito decapitato (La sostituzione del gruppo dirigente del P.C.d'It., 1923–24), L'Internazionale, Milano 1988.
  • Partito Comunista d'Italia, Secondo Congresso Nazionale – Relazione del CC, Reprint Feltrinelli, 1922.

Liên kết ngoài sửa