Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Ferdinando I của Hai Sicilie”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
Dòng 100:
 
Nhà vua, và trên hết là vương hậu, đặc biệt lo lắng rằng không nên tỏ lòng thương xót nào với những kẻ nổi loạn, và Maria Carolina (em gái của Vương hậu Pháp [[Maria Antonia của Áo|Marie Antoinette]] đã bị hành quyết trong cuộc [[Cách mạng Pháp]]) đã lợi dụng [[Emma Hamilton|Quý bà Hamilton]], tình nhân của Nelson, để xúi giục Nelson thực hiện hành vi báo thù của mình.<ref name=EB1911/>
 
==Liên minh thứ ba==
[[File:Piastra 1805.jpg|thumb|left|250px|[[Xu bạc]]: Piastra của Napoli, với chân dung của vua Ferdinando ở phía trước]]
Nhà vua quay trở lại [[Napoli]] ngay sau đó, và ra lệnh hành quyết vài trăm người đã cộng tác với [[người Pháp]]. Điều này chỉ dừng lại khi những thành công của Pháp buộc ông phải đồng ý với một hiệp ước bao gồm cả việc ân xá cho các thành viên của nhóm thân Pháp. Khi chiến tranh nổ ra giữa Pháp và Áo vào năm 1805, Ferdinando đã ký một hiệp ước trung lập với [[Đế chế Áo]], nhưng vài ngày sau, ông lại liên minh với Áo và cho phép một lực lượng Anh-Nga đổ bộ lên Napoli (xem [[Chiến tranh Liên minh thứ ba]]).<ref name=EB1911/>
 
Chiến thắng của Pháp trong [[Trận Austerlitz]] vào ngày 2 tháng 12 đã cho phép Napoléon phái một đội quân đến miền Nam Bán đảo Ý. Ferdinando một lần nữa chạy trốn đến [[Palermo]] (23 tháng 1 năm 1806), ngay sau đó là vợ và con trai của ông, và vào ngày 14 tháng 2 năm 1806, quân Pháp lại tiến vào Napoli. Hoàng đế Napoléon đã tuyên bố tước bỏ vương quyền của triều đại Bourbon, và đưa anh trai của mình là [[Joseph Bonaparte]] lên làm Vua của Napoli và Sicilia. Nhưng Ferdinando vẫn tiếp tục trị vì ở [[Vương quốc Sicilia]] (trở thành vị vua đầu tiên của Sicilia trong nhiều thế kỷ thực sự cư trú ở đó) dưới sự bảo hộ của Anh.<ref name=EB1911/>
 
Các thể chế nghị viện kiểu phong kiến đã tồn tại từ lâu trên đảo, và [[Lãnh chúa William Bentinck]], bộ trưởng Anh, nhất quyết yêu cầu cải cách hiến pháp theo Anh và Pháp. Trên thực tế, nhà vua đã từ bỏ quyền lực của mình, bổ nhiệm con trai mình là Francis làm nhiếp chính, và vương hậu bị đày đến Áo theo lời yêu cầu của Bentinck, nơi bà qua đời năm 1814.<ref name=EB1911/>
 
==Tham khảo==