beo lô, vô trang nháp soi rồi đặt bảng nè nhoạc nuy, dãng hị sửa

 
Bạn đã bị cấm sửa đổi tạm thời vì một lý do nào đó. Khi thời hạn cấm đã hết, hoan nghênh bạn tiếp tục thực hiện sửa đổi có ích. Nếu bạn tin rằng lần cấm này là không công bằng, bạn có thể chống lại quyết định cấm bằng cách thêm đoạn {{bỏ cấm|lý do=Lý do của bạn ở đây ~~~~}}, nhưng trước tiên bạn nên đọc hướng dẫn chống lại việc cấm.

Bạn bị cấm 1 tuần vì phạm quá nhiều sai lầm liên quan tới việc gắn biển xóa nhanh linh tinh. Bài nào có nguồn báo chí uy tín thì buộc phải gắn biển đnb rồi đem ra BQXB. Bài nào thuộc diện chất lượng kém thì gắn biển clk rồi sẽ có người xóa sau 7 ngày. Không nên lạm dụng biển xóa nhanh trừ các trường hợp rõ ràng nằm ở diện xóa nhanh.

Nghĩa vụ chứng minh độ nổi bật của chủ đề là của người tạo bài và biên tập chính, không phải là nghĩa vụ các người dùng wikipedia khác nhé. Nội dung bản mẫu "độ nổi bật?" đã trả lời bạn rồi, bạn đọc kỹ lại ngay bên trên đó nhéǃ Bạn là tác giả đầu tiên của loạt bài viết này nên nhiệm vụ chứng minh độ nổi bật cho các bài đóng góp này để nó là bài viết của wiki là ở nơi bạn không phải nơi tôi (người đọc) đối với bài viết này. Tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn yêu cầu

Wikipedia:Tin nhắn cho bảo quản viên

Nhung bai se hoan thanh sau nay sửa

Keep Running sửa

https://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_c%C3%A1c_t%E1%BA%ADp_Keep_Running

chưa coi mùa 10, 11, 12, 3 mùa hoàng hà.

TOM jerry sửa

https://vi.wikipedia.org/wiki/Danh_s%C3%A1ch_t%E1%BA%ADp_phim_Tom_v%C3%A0_Jerry https://vi.wikipedia.org/wiki/Tom_v%C3%A0_Jerry#Nh%C3%A2n_v%E1%BA%ADt https://en.wikipedia.org/wiki/Tom_and_Jerry_filmography

tan minh sửa

Pháp y Tần Minh (tiểu thuyết)

Pháp Y Tần Minh: Người sống sót (phim truyền hình)


dao mo but ky sửa

Đạo mộ bút ký


sieu tri tue tq sửa

Siêu trí tuệ (Trung Quốc)

sa hai sửa

1. The Desert Classic (Bài hát chủ đề) Trần Học Nhiên Trương Anh Trần Học Nhiên

2. Bí mật (Chủ đề kết thúc) Hà Huệ Huy

3. Hãy để rượu (Interlude) bờ sông thịnh vũ Anh trai hiện đại Liu Yuning


Công ty xây dựng franco sanco Ngày 4 tháng 8 năm 1945.

Trường Đại học Luật Giang dẫn em mấy trăm người đến cổ Đông Kinh Hao tổn nhân lực quá nhiều Phật gia là một cấm kỵ không ai được đến cổ đông kinh nữa

Trần Kim Thủy - hau nhan tran bi a tu


Ở đây cần đặc biệt nhấn mạnh, Hoàng Nghiêm đó, lần đầu tiên Lương Loan nhìn thấy, đã là một cái xác.

Trước khi Hoàng Nghiêm chết ba tháng, thậm chí là trong thời gian một năm trước đó, luôn ru rú trong nhà, gần như không hề giao tiếp với bất kỳ ai. Vì vậy, sau khi hắn chết, câu chuyện về quá trình đó, đáp án của tất cả vấn đề, đã không một ai biết được nữa.

Tuy nhiên, hắn không chết ngay khi mở hộp ra, từ lúc hắn mở hộp ra đến khi hắn chết, khoảng thời gian đó phải đến hơn một năm.

Lương Loan nhìn thấy thi thể hắn ở nhà xác bệnh viện, khi đó người khám nghiệm tử thi Hoàng Nghiêm là bạn học của cô, chính cô cũng tham gia vào chuyện này, vì một câu mà bạn học cô nói với cô:

“Cậu có thể sẽ hứng thú với người chết này.”

Lúc đầu cô không hiểu ra sao, bạn học của cô đặt báo cáo khám nghiệm tử thi lên bàn, tỏ ra vẻ mặt đầy ngụ ý. Vì là bạn bè, cô thấy cũng nên mở xem một chút, vì vậy mới lật báo cáo ra.

Cô nhìn thấy ảnh chụp chi tiết cổ tay của thi thể, trên đó khắc một hàng chữ bằng dao: “Thời gian trong chuyện này không hề có tác dụng.”

Toàn thân cô lạnh toát.

Lần đầu tiên cô nghe được câu nói này, là hồi cô còn đi thực tập, cô từng phụ trách chăm sóc một bệnh nhân kỳ lạ, trong mơ, bệnh nhân đó đã từng nói một câu như vậy.

Khi bệnh nhân đó xuất viện cũng hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của cô, tới tận bây giờ, chuyện về bệnh nhân đó dường như mới có một chút manh mối.

Đối với người này, cô có một cảm giác vô cùng kỳ lạ, cảm giác này giống như nội tâm rối bời, rất có liên quan đến đam mê trong thời thanh xuân của cô. Cô cảm giác, chỉ có tìm được bệnh nhân đó, mình mới có thể giải thoát được. Vì thế cô đã làm rất nhiều chuyện, bao gồm dùng quan hệ để được điều đi làm bác sĩ cho Lê Thốc, cho đến khi đã bị cuốn vào trong chuyện này. Hiện tại cô biết được những tin tức đó, có thể nói đều là do “ông chủ của Hoàng Nghiêm” nói cho cô biết. Ông chủ của Hoàng Nghiêm có rất nhiều người, nhưng cô biết bọn họ cùng một thế hệ, có thể được coi là một nhóm người.

Bây giờ, nếu cái hộp này đang xuất hiện trong phòng mình, điều đó chứng tỏ người đã nói với cô những thông tin kia, sẽ xuất hiện sớm thôi.

Cả người cô không thoải mái nên thừa lúc còn thời gian muốn đi tắm qua. Cô cởi đồ, dáng người từ từ lộ ra.

Lương Loan nhìn thân thể của chính mình ở trong gương, do vô cùng căng thẳng, vừa rồi cơ thể cô gần như đều cứng đờ, nhiều chỗ giờ vẫn còn đau nhức. Cho dù tạo dáng pose kiểu gì cũng không tự nhiên. Cô nghĩ thầm: Lê Thốc quả nhiên chưa từng có kinh nghiệm với con gái, dáng người mình thon thả như vậy mà cậu ta lại có thể tin mình là đàn ông hoá trang.

Cô đi vào phòng tắm, tắm nước nóng thoải mái xong, liền trở lại giường, cô hít sâu một hơi, lập tức lấy một cái bình xịt hơi cay từ túi xách ra, phun vào lòng bàn tay mình. Vừa quay lại, người đàn ông kia quả nhiên đã đứng ở trong phòng cô. Hắn mặc áo sơ mi và Âu phục đơn giản, đang nhìn ngàn vạn ánh đèn ngoài cửa sổ.

Không hề nghe thấy tiếng động khi hắn vào, toàn bộ hành động của người đàn ông này đều như là một bóng ma.

Người đàn ông nhẹ giọng hỏi một câu: “Cậu ta không phát hiện sơ hở sao?”

Lương Loan lắc đầu: “Tạm thời thì không, tuy nhiên sau này thì chưa chắc.”

Đối phương trầm mặc một hồi, nói: “Cô không cần lo lắng đến sau này.” Lương Loan nhìn đường nét khuôn mặt của đối phương, trong lòng nghi hoặc: Người như thế này tại sao lại đi làm kẻ trộm? Có làm bừa một nghề gì cũng không chết đói. Cô nhìn thấy đồ trên bàn, lại hỏi: “Cái hộp này là sao?”

“Cô phải biết nhiều tin tức hơn mới có thể làm việc hiệu quả. Tôi sẽ nói những tin tức cô cần biết.” Người kia đi đến bên bàn trà, đưa tay mở cái hộp kia ra.

” Chờ đã! Anh chắc chắn anh làm vậy sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Lương Loan hỏi, “Không phải nói tiếp xúc với cái hộp này một thời gian sẽ bị rối loạn thần kinh sao?”

“Thứ ở bên trong đã bị lấy đi, hiện giờ đặt trong đó là một số tư liệu và đồ hình được phục chế.” Đối phương cười cười, dường như có chút đắc ý vì trò đùa thành công.

Lương Loan là con gái Bắc Kinh, thái độ như vậy làm cô hơi khó chịu, nhưng dù sao cô cũng đã trưởng thành, có thể kiềm chế cảm xúc của mình. Cái hộp dễ dàng được mở ra, bên trong có một số tài liệu, thành hộp rất dày, cô nghi ngờ rằng vì sao người này lại muốn dùng thứ này để đựng, nặng như vậy chỉ chứ một ít tài liệu, thực không biết tính toán mà.

“Cô đã biết sự tồn tại của cái hộp này, nhất định cũng có hứng thú với thứ được cất trong hộp, tôi có thể nói cho cô biết: Trong cái hộp này chứa một tấm bình phong bằng đá tourmaline*, bên trên điêu khắc bản vẽ mặt phẳng của một kiến trúc cổ đại, có lẽ là được chế tạo vào thời kỳ Dân Tào nhà Đông Hán.”

“Bản vẽ mặt phẳng?” Lương Loan có phần bất ngờ. Cô từng nghĩ phải là các thứ giống như bảo vật hay xá lợi gì đó.

“Bản thiết kế kiến trúc thời Hán.” Đối phương lấy từ trong hộp ra một tờ giấy, mở ra trên bàn trà.

Đó là một bản in khắc có màu, có thể thấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi màu xanh của đá tourmaline, mà lại còn vỡ thành vài mảnh, đã từng qua phục chế gắn lại. Đồ án bên trên đúng là một bản vẽ mặt phẳng, mô tả một quần thể kiến trúc vĩ đại. Có vô số hệ thống trong kiến trúc, lâu đài, tháp điện, lầu gác …cái gì cũng có. Thoạt nhìn giống như một phần của bức tranh “Thanh Minh thượng hà đồ” *, quy mô gần như bằng một thị trấn nhỏ. Trên bản thiết kế này còn có một điểm đặc biệt rất rõ ràng, đó là trong quần thể kiến trúc này có một số lớn là kiến trúc tường thành, chúng đều vây quanh một khu vực kỳ quái. Khu vực này, đại khái là một ngọn núi, hoặc là một tảng đá rất lớn. Tường thành bao quanh liên tiếp từng vòng một, dường như là công trình bao vây xung quanh tảng đá kỳ quái này.

Không có bất kỳ ghi chú và manh mối nào để có thể phán đoán bản vẽ này là nơi nào.

“Chính là thứ này đã làm cho Hoàng Nghiêm phát điên?” Lương Loan nghĩ không thể tưởng tượng nổi, trừ khi bản vẽ này còn có điều gì kỳ lạ mà cô không biết, bằng không có thể khẳng định, tâm thần Hoàng Nghiêm thay đổi không có liên quan đến vật trong hộp.

Đối phương lấy ra một tờ giấy khác, cũng là một bản photo màu, có thể nhìn thấy là một tài liệu rất cổ xưa, tuy nhiên chắc chắn là được đánh bằng máy. Nhìn các ký tự, có lẽ là bản vẽ công trình sau giải phóng, cũng rất phức tạp, nhưng tỉ lệ xích và tất cả các đường phân tuyến đều đánh dấu chính xác con số, Lương Loan nhìn thấy một dòng chú giải viết tay: Bộ phận 8 công trình Cổ Đồng Kinh phê duyệt năm 1977

Hắn đặt hai bản vẽ cạnh nhau, Lương Loan không phải người ngốc, nhìn hành động này cũng biết đối phương có ý gì, cô lập tức so sánh chi tiết hai bản vẽ. Chợt nhận ra, tuy phong cách hai bản vẽ này khác nhau, nhưng chúng vẽ cùng một quần thể kiến trúc. Các đường nét, khu vực, kết cấu, hoàn toàn như nhau.

Hơn nữa, cô có thể thấy bản vẽ kiến trúc năm 1977 chưa được hoàn chỉnh, mà bản vẽ cổ lấy từ hộp đá thời Hán kia nếu so chi tiết với bản vẽ năm 1977 thì đầy đủ hơn rất nhiều. Thậm chí ở những vị trí tương đồng trong hai bản vẽ, còn thấy được cả hình thức biểu đạt trên hình vẽ cũng giống nhau.

Bản vẽ kiến trúc thời hiện đại không thể sử dụng ký hiệu biểu đạt của bản vẽ thời cổ đại, tình huống như vậy chỉ có một kết luận: Bản vẽ năm 1977 là dựa theo bản vẽ thời Hán để vẽ lại.

Nói cách khác, vào những năm 70 của thế kỷ 20, ở Mông Cổ có một công ty xây dựng đã dùng một bản thiết kế cổ đại của hơn 1900 năm trước để làm lên một công trình hiện đại kỳ quái trong sa mạc.

Lương Loan vô cùng kinh hãi, cô nhìn người kia, muốn hỏi tại sao lại có chuyện này.

Người kia rõ ràng dự đoán được hành động của cô, chỉ lắc đầu: “Tôi không có cách nào trả lời được câu hỏi của cô, hơn nữa, nên cho cô biết điều gì, nhiều hay ít là do tôi quyết định, cô cũng không cần đặt câu hỏi, nghe tôi nói hết là được.”

Lương Loan không để ý tới lời cảnh cáo của đối phương, hỏi thẳng: “Các anh là trộm mộ, đối với dạng bản vẽ thế này rất thông thạo, lẽ nào hai bản vẽ này cùng liên quan đến một cổ mộ?” Nếu như liên quan đến tiền tài, đối với cô mà nói, chuyện này sẽ không còn thú vị nữa, mục đích của cô chỉ là gặp lại bệnh nhân lúc trước, tất cả những cái khác đều không liên quan đến cô. Người đàn ông trầm mặc một lúc, không trả lời, Lương Loan có phần kích động châm tiếp một điếu thuốc, lại hỏi lần nữa, người kia mới vỗ vỗ cái hộp, đáp: “Đây là văn vật rất quý giá thời Hán, cô mang đến viện bảo tàng thủ đô có thể được trả rất nhiều tiền, nó vô cùng giá trị, hãy sử dụng thích đáng. Quan trọng là, cô hãy xem kỹ những tài liệu còn lại này, tôi hy vọng cô có thể giúp được bọn tôi.” Nói rồi người đó phủi qua Âu phục, đứng dậy, lấy điếu thuốc trên miệng cô xuống, dụi tắt, lại ra bắt tay cô, sau đó mới xoay người đi ra cửa.

Động tác vô cùng nhanh gọn, lưu loát như mây bay nước chảy, có cảm giác đang ở trên sân khấu, Lương Loan ngẩn người, kêu lên: “Đừng đi nhanh như vậy, tôi còn có rất nhiều câu hỏi.”

Đối phương đứng lại ở cửa, nhìn điện thoại di động của mình, lên tiếng: “Tôi đã nói cô không thể đặt câu hỏi, tuy nhiên cô không coi lời của tôi là gì cả, tôi cũng không cần phải phí phạm thời gian.” Cô vừa nghe được tiếng đầu tiên của câu trả lời, cửa đã khép chặt lại.

Lương Loan không để ý đến cậu, rõ ràng cô không hề muốn nói về vấn đề này. Có lẽ trong cô cũng không chắc chắn về mục đích những việc mình đang làm. Lê Thốc dừng một lúc, đành phải đổi đề tài: “Nói về Cổ Đồng Kinh đi, chúng ta sẽ trao đổi thông tin. Ngày mai, không biết chừng chúng ta sẽ gặp một nơi đáng sợ mà chúng ta không thể không hợp tác”

Cô châm lại thuốc một lần nữa, từ túi đồ trang điểm của mình lấy ra mấy sợi dây chun buộc tóc lên, quay đầu nhìn chỗ giấy trên bàn. Lúc mở ra, Lương Loan thấy phần lớn là bản vẽ thiết kế.

Khác với bản sao lúc trước, đây là bản vẽ chuyên nghiệp, giấy còn nguyên vẹn nhưng cũng đã ngả sang màu vàng ố, còn hơi bẩn, nhìn có phần mỏng manh, hơn nữa lại bị ẩm nghiêm trọng, chắc là do nó tồn tại một thời gian rất dài.

Không ngờ lại là bản gốc, Lương Loan có phần giật mình, nhìn rất cẩn thận, bản vẽ dường như đã ở trong tình trạng tổn hại, nhưng đã được ép một lớp màng plastic bên ngoài.

Cô đếm, tổng cộng có hai mươi bảy bản vẽ, cuối cùng chỉ có một tờ giấy ghi chép to cỡ nửa tờ A4.

Cô còn phát hiện trên tất cả các bản vẽ đều có một loại vết tích kỳ quái như vết nướ© ŧıểυ, nhưng mà đường viền của những vết tích này rất rõ ràng, cô ngửi thử, cảm giác được là vết máu. Độ loang ra của vết máu này mới nhìn rất đáng sợ, tuy nhiên lại không để lại những đốm đen lấm tấm, rõ ràng là ai đó đã chùi nó sau khi có huyện xảy ra, nhưng mà không chùi sạch hết.

Điều này đã có thể giải thích vấn đề, những tài liệu này nhất định là được người ta đoạt lấy từ một nơi nào đó, nhiều máu như vậy, hẳn là đã biến cố xảy ra.

Cô cẩn thận lấy tờ ghi chép kẹp ở cuối ra, thấy bên trên viết: Bước tiếp theo cô cần làm là ghi nhớ toàn bộ tin tức trên những bản vẽ này vào trong đầu. Nhớ càng kỹ, đối với việc cô cần làm càng có lợi. Khi đã ghi nhớ, cô để lại những tài liệu này rồi tự mình ra khỏi đây, những tài liệu đó không thể mang ra khỏi căn phòng này.

Lương Loan chưa hiểu lắm, đưa cho người ta rồi còn không để người ta mang đi, do những tài liệu này đều là bản gốc sao? Nếu thế đưa tôi bản gốc làm gì, lão nương còn ngại bẩn nữa là.

Cô thấy trên bản vẽ đánh số 033, trạm số 1 Cổ Đồng Kinh. Cô nhớ tới chuyện Lê Thốc kể, lại nhìn ngày tháng trên bản vẽ, những bản vẽ này và bản sao lúc trước có phần chênh lệch, cái này chắc là những năm 80 của thế kỷ 20. Tuy nhiên dễ nhận thấy chúng cùng một loạt, chắc là do mấy phần của bản vẽ này không làm cùng năm hay cùng giai đoạn của công trình.

Dựa theo bản thiết kế cổ đại từ 1900 năm trước để xây lên một công trình hiện đại, rốt cuộc là để làm gì?

Cô ngồi xuống, bắt đầu lật xem những tài liệu này. Chỉ mất nửa giờ, cô đã xem xong, phản ứng đầu tiên của cô là tức giận, những bản vẽ này, đừng nói là cô nhớ, dù bảo cô vẽ theo cũng cần rất nhiều thời gian, sau đó là sự nghi ngờ, vì cô thấy có một điều kỳ lạ trong những bản vẽ này.

Trên tất cả những bản phác thảo và tên các kiến trúc sư, đều có một ghi chú tuổi.

Tất cả những kiến trúc sư hay có lẽ nên gọi là họa sư, tuổi rất nhỏ, đều chỉ hơn mười tuổi.

Nói cách khác, những kiến trúc sư vẽ bản thiết kế này đều là những đứa trẻ, hoặc ít nhất là thời điểm bọn họ vẽ, họ vẫn còn là trẻ con.

Vì sao vậy?

Về mặt kiến trúc thời gian đó đã có rất nhiều nhân tài, rất nhiều chuyên gia già dặn nhiều kinh nghiệm hơn, tại sao phải dùng một đám trẻ con đi làm công việc này?

Xem ra thật sự cần phải điều tra về lai lịch những bản vẽ này và phía sau những tài liệu về công trình đó.

Thập niên bảy mươi tám mươi của thế kỷ hai mươi, những tài liệu này hẳn là được thu thập, công trình này rất lớn, hơn nữa lại ở sa mạc Mông Cổ, chắc chắn ở Bắc Kinh phải có tài liệu phê duyệt. Có điều phạm vi điều tra quá rộng, để tìm được cũng không phải dễ dàng.

Cô dùng giấy bút ghi chép lại toàn bộ tên những người vẽ chỉ mới mười mấy tuổi và năm sinh của họ, đồng thời cô dùng điện thoại chụp lại để đề phòng, tất cả những mặt giấy có nội dung cô đều không bỏ qua. Cô biết mình không có khả năng nhớ hết được, nhưng mà đối phương cũng chưa từng nói không được sử dụng thiết bị quay chụp.

Khi tất cả mọi thứ đã ổn thỏa, chờ thêm một lát, cũng không biết là mình chờ cái gì. Sau đó cô thu dọn lại, nhưng không đi ngủ mà rời khỏi phòng.





Lương Loan gật đầu: “Tôi đã tra cứu rất nhiều tư liệu, Thành Hắc Thủy chỉ là một đô thị khá trọng yếu trong thành cổ Cư Diên mà thôi . Tại sa mạc này, có một nơi tập trung rất nhiều thành nhỏ như vậy, phần lớn tập trung quanh khu vực hồ nước, hình thành nên một nền văn minh cổ đại đa sắc tộc lấy thành cổ Cư Diên làm trung tâm. Mà toàn bộ các truyền thuyết của người dân tộc ở đây đều nhắc đến Cổ Đồng Kinh. Tất cả chúng đều có nội dung nhất quán, không quá sai khác so với những gì Xa Dát Lực Ba nói, đều nói Cổ Đồng Kinh là sa mạc che dấu tung tích của những sa mạc khác. Nó tồn tại trên thế giới và chỉ có ba cái hồ. Truyền thuyết kể rằng những người mất tích cạnh ba cái hồ đó đều bị mang tới Cổ Đồng Kinh. Những người đã bị bắt vào trong Cổ Đồng Kinh nếu không có ma quỷ dẫn đường, sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi sa mạc”

“Thời nhà Tùy trước kia Thành Hắc Thủy không được gọi là Thành Hắc Thủy, Ngô Tà nói với cậu, là Thành Hắc Thủy nằm gần trong sa mạc có che giấu di tích ngôi mộ cổ. Trên mặt đất ắt hẳn phải có dấu vết, nếu theo những gì hắn nói về hoàng lăng là đúng thì vị trí thực sự chắc chắn được ẩn giấu trong sa mạc ở Cổ Đồng Kinh. Lần đó chỉ là vừa đúng lúc hồ nước ở Cổ Đồng Kinh xuất hiện gần Thành Hắc Thủy. Quân thiểu số bỏ trốn khỏi đó và mang theo vàng đến gần vùng hồ để nghỉ ngơi chuẩn bị , kết quả tất cả đã bị hồ nước nuốt chửng và mang đến vùng sa mạc quỷ bí kia.”

“Ở dưới Badain Jaran 1000m có một dòng sông ngầm khổng lồ, hệ thống sông nối liền với nhau và dẫn đến các hồ trên sa mạc. Lượng nước biến đổi khiến nước ở các nhánh sông tràn lên bề mặt, hình thành các hồ di động. Tôi đoán có rất nhiều nhánh sông là cố định, chúng phải có điểm giao nhau mới có thể hình thành ba hồ di động không theo quy luật, nhưng có thể liên hệ đến tình huống ở Cổ Đồng Kinh” Nói xong, Lương Loan đưa ra hai tấm bản đồ: “Cậu xem, đây là một tấm bản đồ của nhà Hán, nhất định là bản vẽ mặt phẳng của Cổ Đồng Kinh. Khi đó có người đã vẽ ra sơ đồ của toàn cảnh của Cổ Đồng Kinh, tôi đã so sánh trên bia đá và nhận thấy chúng vô cùng giống nhau. Cậu có thể thấy Cổ Đồng Kinh là một tòa kiến trúc khổng lồ. Tuy không biết có phải là hoàng lăng hay không nhưng quy mô cũng tới mức ấy.” Cô chỉ vào một tảng đá ở trung tâm của bản vẽ. “Cậu từng nói với tôi, Ngô Tà cho cậu xem bức ảnh chụp phiến đá, hẳn chính là phiến đá này. Nó ở khu vực chính giữa của Cổ Đồng Kinh. Lần trước cậu đến Cổ Đồng Kinh không hề nhìn thấy phiến đá này, cũng không hề nhìn thấy bất kỳ di tích kiến trúc nào. Cậu khẳng định nơi mình đến đúng là Cổ Đồng Kinh không?” Lê Thốc lắc đầu cười khổ, nếu Ngô Tà dẫn cậu đến một nơi nào đó không phải Cổ Đồng Kinh, thì vì lý do gì mà hắn lại muốn lừa gạt cậu. Sau đó cậu nhận ra có một bản vẽ thiết kế hiện đại, so sánh hai bản vẽ một chút, lại hỏi: “Tấm bản đồ này lại là sao?”

Lương Loan đem những gì mình biết nói lại với Lê Thốc, nhưng nói xong Lê Thốc vẫn có vẻ không tin: “Không thế nào, dựa theo một bản vẽ 1900 năm trước để cho xây lại một lần nữa, đơn vị thi công cũng không phải là người điên chứ.”

“Bản vẽ thật ở đây, cho thấy các công ty phụ trách dự án có thể ra vào Cổ Đồng Kinh dễ dàng, sa mạc bị ẩn giấu này nhất định sẽ có một lối vào trực tiếp.” Cô nằm xuống bên cạnh Lê Thốc: “Tôi biết những gì đều đã nói hết cho cậu.”

“Nói như vậy, lần trước tôi ở sa mạc thực sự đã thấy một khối bê tông, có người nói dưới cát còn một nhà xưởng và nhiều thứ nữa. Tảng đá Ngô Tà cho tôi xem, có khi nào đã bị chôn vùi xuống dưới trong một cơn bão cát?” “Cũng có thể.”

“Cột mốc ranh giới tôi nhìn thấy khi đó, không biết tôi có thể tìm ra nó trên bản vẽ của chị không, nếu có sẽ có thể giúp giải quyết rất nhiều vấn đề”

Lê Thốc bắn đầu xem tấm bản đồ một cách cẩn thận, tìm ba lần, đều không có một dấu hiệu nào giống với cột mốc ranh giới mà cậu tìm, cậu thở dài, xem ra chỉ có thể đến mới biết được.

Quay lại định hỏi Lương Loan, lại thấy, Lương Loan ra hiệu “im lặng” với mình, sau đó ở bên cạnh cậu, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ

Lê Thốc nhìn gương mặt Lương Loan, dưới ánh trăng cô xinh đẹp tựa như búp bê vậy. Cậu nhìn đến ngây dại.

Cùng lúc đó, cậu bất chợt cảm thấy cơn lạnh truyền tới từ lòng bàn chân, cúi đầu xuống nhìn, hình như mực nước đã dâng lên từ lúc nào, nước hồ đã ngập đến mắt cá chân Ngồi xuống nhìn quanh hồ, Lê Thốc nhận ra điều không ổn, nước hồ thực sự đã dâng cao không ít nhưng vẫn tiếp tục tăng nhanh hơn nữa, hồ giống như một sinh vật sống đang phát triển, bắt đầu nhấn chìm cồn cát bốn phía.

Chú thích:

Tôm Cổ Tích*: Tôm cổ tích, tên khoa học là “Chi ngạch trùng” có ngoại hình mỹ miều, màu sắc diễm lệ xanh xanh đỏ đỏ, phiêu dật trong nước như tiên nữ nên còn được gọi là “Tiên nữ hà”, loài tôm kỳ lạ này cũng đã có mặt trên trái đất từ khoảng 200 triệu năm về trước.


Bộ bài của người chơi Quân bài mở của người chia bài
2 3 4 5 6 7 8 9 10 A
Tổng điểm cứng (không bao gồm cặp)
18–21 S S S S S S S S S S
17 S S S S S S S S S Us
16 S S S S S H H Uh Uh Uh
15 S S S S S H H H Uh Uh
13–14 S S S S S H H H H H
12 H H S S S H H H H H
11 Dh Dh Dh Dh Dh Dh Dh Dh Dh Dh
10 Dh Dh Dh Dh Dh Dh Dh Dh H H
9 H Dh Dh Dh Dh H H H H H
5–8 H H H H H H H H H H
Tổng điểm mềm (Soft totals)
2 3 4 5 6 7 8 9 10 A
A,9 S S S S S S S S S S
A,8 S S S S Ds S S S S S
A,7 Ds Ds Ds Ds Ds S S H H H
A,6 H Dh Dh Dh Dh H H H H H
A,4–A,5 H H Dh Dh Dh H H H H H
A,2–A,3 H H H Dh Dh H H H H H
Cặp quân bài (Pairs)
2 3 4 5 6 7 8 9 10 A
A, A SP
10,10 S
9,9 SP S SP S
8,8 SP Usp
7,7 SP H
6,6 SP H
5,5 Dh H
4,4 H SP H
2,2–3,3 SP H