Đakai là nơi tôi sinh ra và lớn lên, tuy nó không đầy đủ và văn minh như các vùng khác nhưng nó có một nét đặc trưng của một vùng kinh tế mới này. tôi còn nhớ xã được thành lập vào những năm đầu của thời kỳ đổi mới kinh tế thị trường, đi lên từ một nông trường quốc doanh mà lúc ấy Bố tôi là người được cử lãnh đạo xã này, ngày ấy xã được thành lập rất thiếu thốn, văn phòng làm việc là được thừa hưởng lại những căn phòng gỗ đơn sơ của nông trường còn lại, Chị văn thư phải về nhà tôi để đánh máy,lúc ấy tất cả dân cư ở đây đều là người ở vùng khác đến theo diện đi kinh tế mới, tất cả đều nghèo và họ thuộc đủ mọi tầng lớp và mọi thứ lúc đó như rất khó kiểm soát, ngày ấy tôi còn rất nhỏ để hiểu như thế nào là thời kỳ quá độ đi lên chủ nghĩa xã hội là một công việc cần sự nỗ lực của tất cả mọi người, tôi chỉ thấy Bố tôi rất khổ, đi suốt ngày với cái nón cối và đôi dép cao su mà lâu lâu đứt quoai Bố lại về ngồi thay lại. có lúc tôi thấy Bố và Các Chú mang về rất nhiều bịt nỏ và rất trang nghiêm đặt ở nhà Tôi và mọi người cùng thắp nhang, cúng và ngày sau lại đưa đi, sau này lớn thêm một chút tôi hỏi mẹ thì mới hay đó là những hài cốt liệt sĩ mà mọi người tìm được. Cái trụ sở UBND xã ngày ấy đặt ở Thôn 2 bây giờ rồi cũng được huyện cho dời về một cái bệnh viện củ xây dở dang trông có vẽ đẹp hơn một chút và mọi người vẫn còn rất khó khăn, dân cư lúc đó chủ yếu thu nhập bằng làm nông. Mọi người lúc ấy sống với nhau bằng tình người, nói chung vùng đất này rất nhiều tiềm năng nhưng con người ở đây còn quá nghèo và không có nhiều nhân lực có chất xám về đây để khai thác những khả năng tiềm ẩn của nó. Xây dựng được 2 năm thì Bố Tôi về nghỉ hưu và Bác Bảo lên thay công việc bố tôi đang làm, Tôi vẫn thấy ở Bác với tư chất đơn sơ của người Cộng sản cống hiến cả cuộc đời mình cho chủ nghĩa xã hội. tôi thầm khâm phục những con người ấy, họ làm mà không hề nghĩ đến bản thân mình, chỉ nghĩ sao cho dân bớt khổ, cho mọi người được ổn định cuộc sống một cách nhanh nhất. vậy mà bây giờ cũng không biết đã trải qua bao đời chủ tịch Xã không biệt họ còn cái tư chất ấy không. Tôi yêu lắm cái quê hương mình, nơi một mùa mưa dầm dề lầy lội và một mùa nắng cháy da người và bụi bặm và là nơi Bố tôi đã cùng mọi người cố gắng khai sinh ra nó,nơi tôi có một tuổi thơ vui vẽ và hạnh phúc, tôi cũng muốn trở về quê hương mình để cống hiến một phần công sức cùng xây dựng đất quê hương tốt hơn phát triển hơn, nhưng hình như tất cả rất khó khăn bởi vì một lý do gì đó mà tụi bạn tôi đứa nào học xong đại học cũng về không được, vì quê hương lại có những ấu trĩ không rộng mở vòng tay đón những người có chất xám quay trở lại. Tôi rất buồn vì ngày ra đi tất cả đều mang một niềm khát vọng trở về quê hương để xây dựng nhưng lần lượt tất cả đều không thể về và lại đi làm giàu cho quê hương khác. Tuổi trẻ chúng tôi cũng có những khát vọng cháy bỏng đó nhưng chính những người đang nắm quyền tại quê hương lại vô tình dập tắt ngọn lửa ấy, để rồi người dân ở dây lúc nào cũng lạc hậu và nghèo khó.116.118.88.40 (thảo luận) 06:39, ngày 25 tháng 4 năm 2009 (UTC)Trả lời