Khác biệt giữa bản sửa đổi của “Tôi Có một Ước mơ”

Nội dung được xóa Nội dung được thêm vào
→‎Trích dẫn: bản dịch đầy đủ và đi sát ý của tác giả hơn
Dòng 54:
{{cquote| Tôi hạnh phúc được đứng cùng các bạn hôm nay, giữa sự kiện sẽ đi vào lịch sử như cuộc tuần hành vì tự do vĩ đại nhất mà đất nước chúng ta từng chứng kiến. Một trăm năm trước, một người Mỹ vĩ đại, người mà vinh dự cho chúng ta hôm nay được đứng dưới bóng tượng đài của ông, đã ký Tuyên ngôn giải phóng nô lệ. Văn bản trọng đại này đến như ngọn hải đăng hy vọng soi đường cho hàng triệu nô lệ da màu đang chìm trong ngọn lửa bất công. Nó đến như bình minh xua tan đêm dài họ sống trong tù ngục. Nhưng một trăm năm sau, người da màu vẫn chưa được tự do. Một trăm năm sau, cuộc sống của người da màu buồn thay vẫn bị kìm hãm trong gông cùm của kỳ thị và xiềng xích của phân biệt chủng tộc. Một trăm năm sau, người da màu vẫn cô độc trên hòn đảo của đói nghèo ngay giữa đại dương của phồn thịnh vật chất. Một trăm năm sau, họ vẫn héo mòn bên rìa của xã hội Mỹ, tự thấy mình như những kẻ tha hương ngay trên quê hương mình. Và chúng ta đến đây hôm nay để nhắc nhở đất nước về nỗi xót xa này.
Theo một nghĩa nào đó chúng ta hôm nay đến đây thủ đô của đất nước để đòi một món nợ. Khi những kiến trúc sư của nền Cộng hòa viết những lời của Hiến pháp và Tuyên ngôn đọc lập, họ đang hứa một lời hứa với tất cả những thế hệ thừa kế nước Mỹ. Nó nói rằng tất cả mọi người, vâng người da đen cũng như người da trắng, sẽ được đảm bảo những quyền không thể chối bỏ được “Sống, tự do và theo đuổi hạnh phúc.” Cho tới hôm nay rõ ràng nước Mỹ đã thất hứa. Thay vì tôn trọng những điều thiêng liêng ấy, nước Mỹ đã cho người da màu một đời sống nghèo đói và đầy kỳ thị kéo dài hàng thế kỷ.
Nhưng chúng ta từ chối tin rằng lý tưởng công lý đã sụp đổ. Chúng ta từ chối tin rằng không có chỗ cho người da màu giữa vô vàn cơ hội trên đất nước này. Chúng ta đến để đòi lại món nợ , món nợ mà nhân danh tự do và công lý phải được hoàn trả về với chúng ta.
Chúng ta cũng đển đây, tới nơi linh thiêng này để nhắc nhở nước Mỹ, rằng đây là một thời điểm rất cấp bách. Không có thời gian cho những thứ màu mè, những ảo tưởng nhằm xoa dịu tạm thời sự bất công. Giờ là lúc thực hiện lời hứa của nền dân chủ. Giờ là lúc chúng ta trỗi dậy từ bóng tối và thung lũng cô độc của sự phân biệt chủng tộc để đến với ánh sáng của con đường công lý. Giờ là lúc đưa đất nước vượt ra khỏi vũng lầy của bất công để cùng nhau sống trong tình anh em.
Giờ là lúc đưa đưa công lý trở thành hiện thực cho toàn thể những đứa con của Chúa. Sẽ rất khó khăn cho đất nước chúng ta để nhìn thẳng vào sự thật đau đớn này. Mùa hè sôi sục những bất bình chính đáng của người da màu sẽ không dễ dàng qua đi đến khi có một mùa thu của tự do và công bằng 1963 được lịch sử ghi nhớ không phải là kết thúc mà là một sự khởi đầu. Những người nghĩ rằng cuộc đấu tranh của người da màu rồi sẽ sớm lắng xuống và chúng ta sẽ bằng lòng với hiện tại sẽ phải thức tỉnh nếu đất nước này lờ đi những bất công.