Charles Canning, Bá tước Canning thứ nhất

Charles Canning, Bá tước Canning thứ nhất (14 tháng 12 năm 1812 - 17 tháng 6 năm 1862), còn được gọi là Tử tước Canning, là một quý tộc, chính khách và nhà quản trị thuộc địa người Anh. Ông là Toàn quyền của Ấn Độ trong giai đoạn diễn ra Khởi nghĩa Ấn Độ 1857[1] và là Phó vương đầu tiên của Raj thuộc Anh sau khi Công ty Đông Ấn Anh chuyển giao quyền quản lý thuộc địa Ấn Độ lại cho Hoàng gia Anh dưới thời Victoria của Anh vào năm 1858.[2]

Bá tước Canning
Chức vụ
Nhiệm kỳ28/02/1856 – 21/03/1862
Tiền nhiệmHầu tước Dalhousie
Kế nhiệmBá tước Elgin
Nhiệm kỳ01/11/1858 – 21/03/1862
Tiền nhiệmVị trí mới được lập
Kế nhiệmBá tước Elgin
Nhiệm kỳ02/03/1846 – 30/06/1846
Tiền nhiệmBá tước Lincoln
Kế nhiệmTử tước Morpeth
Nhiệm kỳ05/01/1853 – 30/01/1855
Tiền nhiệmBá tước Hardwicke
Kế nhiệmCông tước Argyll
Thông tin chung
Quốc tịchAnh
Sinh14/12/1812
Brompton, London
Mất17/06/1862
Quảng trường Grosvenor, London
Đảng chính trịBảo thủ
Peelite
Cha mẹGeorge Canning
Joan, Nữ Tử tước của Canning
Trường lớpChrist Church, Oxford

Canning được đánh giá cao vì đã đảm bảo sự hoạt động bình thường của cơ quan hành chính và hầu hết các cơ quan của chính phủ trong suốt cuộc bạo loạn, và đưa ra các quyết định hành chính quan trọng ngay cả trong thời kỳ đỉnh điểm của Cuộc nổi dậy năm 1857, bao gồm việc thành lập ba trường Đại học hiện đại đầu tiên ở Ấn Độ, Đại học Calcutta, Đại học của MadrasĐại học Bombay.[3][4][5] Canning đã thông qua Đạo luật tái hôn của các góa phụ Hindu, 1856 được soạn thảo bởi người tiền nhiệm của ông là Lãnh chúa Dalhousie trước cuộc nổi loạn. Ông cũng thông qua Đạo luật Nhập ngũ Dịch vụ Chung năm 1856.[6][7][8]

Sau cuộc nổi dậy, ông đã chủ trì việc chuyển giao và tổ chức lại chính quyền từ Công ty Đông Ấn Anh một cách suôn sẻ,[9] Bộ luật Hình sự Ấn Độ (Indian Penal Code) được soạn thảo năm 1860 dựa trên bộ luật do Macaulay soạn thảo và có hiệu lực vào năm 1862.[10] Theo nhận xét của người viết tiểu sử về Canning: Ông đã đối mặt với cuộc nổi loạn "với sự vững vàng, tự tin, hào hùng và bình tĩnh".[11] Canning rất kiên định trong cuộc nổi loạn nhưng sau đó, ông tập trung vào việc hòa giải và tái thiết hơn là sự trừng phạt, thể hiện cho điều này chính là việc ông đã ban hành một tuyên bố khoan hồng.[12][13][14]

Tham khảo sửa

  1. ^ Raman, Praveen (2017). Canning. Praveenraman.
  2. ^ “Proclamation by the Queen in Council to the Princes, Chiefs and people of India”. British Library. 1 tháng 11 năm 1858. Bản gốc lưu trữ ngày 5 tháng 10 năm 2021. Truy cập ngày 9 tháng 12 năm 2018.
  3. ^ Edward Thompson; Edward T. & G.T. Garratt (1999). History of British Rule in India. Atlantic Publishers & Dist. tr. 472–. ISBN 978-81-7156-804-8. Truy cập ngày 9 tháng 12 năm 2018.
  4. ^ Sheshalatha Reddy (15 tháng 10 năm 2013). Mapping the Nation: An Anthology of Indian Poetry in English, 18701920. Anthem Press. tr. 28–. ISBN 978-1-78308-075-5. Truy cập ngày 9 tháng 12 năm 2018.
  5. ^ Augustine Kanjamala (21 tháng 8 năm 2014). The Future of Christian Mission in India: Toward a New Paradigm for the Third Millennium. Wipf and Stock Publishers. tr. 76–. ISBN 978-1-62032-315-1. Truy cập ngày 9 tháng 12 năm 2018.
  6. ^ Mohammad Arshad; Hafiz Habibur Rahman (1966). History of Indo-Pakistan. Ideal Publications. tr. 316. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.
  7. ^ Nusantara. Dewan Bahasa dan Pustaka. 1972. tr. 233. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.
  8. ^ Alan Lester; Kate Boehme; Peter Mitchell (7 tháng 1 năm 2021). Ruling the World: Freedom, Civilisation and Liberalism in the Nineteenth-Century British Empire. Cambridge University Press. tr. 232–. ISBN 978-1-108-42620-6. Truy cập ngày 5 tháng 7 năm 2021.
  9. ^ The New Encyclopaedia Britannica: Micropaedia (10 v.). Encyclopaedia Britannica. 1983. tr. 512. ISBN 978-0-85229-400-0. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.
  10. ^ O. P. Singh Bhatia (1968). History of India, 1857 to 1916. S. Amardeep Publishers. tr. 27–28. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.
  11. ^ Sir George Dunbar (1939). A History of India from the Earliest Times to the Present Day. Nicholson & Watson, limited. tr. 528. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.
  12. ^ Deborah Cherry (7 tháng 9 năm 2015). The Afterlives of Monuments. Taylor & Francis. tr. 60–. ISBN 978-1-317-70450-8. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.
  13. ^ Helen Rappaport (2003). Queen Victoria: A Biographical Companion. ABC-CLIO. tr. 201–. ISBN 978-1-85109-355-7. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.
  14. ^ James Stuart Olson; Robert Shadle (1996). Historical Dictionary of the British Empire. Greenwood Publishing Group. tr. 245–. ISBN 978-0-313-29366-5. Truy cập ngày 10 tháng 12 năm 2018.

Xem thêm sửa

Liên kết ngoài sửa