Nguyễn Phúc Ngọc Khuê

công chúa nhà Nguyễn, con gái Gia Long

Nguyễn Phúc Ngọc Khuê (chữ Hán: 阮福玉珪; 18071827), phong hiệu Mỹ Khê Công chúa (美溪公主), là một công chúa con vua Gia Long nhà Nguyễn trong lịch sử Việt Nam.

Mỹ Khê Công chúa
美溪公主
Thông tin chung
Sinh1807
Mất1827 (20 tuổi)
Phu quânNguyễn Văn Thiện
Hậu duệNguyễn Văn Uyển
Tên húy
Nguyễn Phúc Ngọc Khuê
阮福玉珪
Thụy hiệu
Trinh Ý Mỹ Khê Công chúa
貞懿美溪公主
Thân phụNguyễn Thế Tổ
Gia Long
Thân mẫuĐức phi
Lê Ngọc Bình

Tiểu sử

sửa

Hoàng nữ Ngọc Khuê sinh năm Đinh Mão (1807), là con gái thứ 12 của vua Gia Long, mẹ là Đệ tam cung Đức phi Lê Ngọc Bình[1]. Ngọc Khuê là chị em cùng mẹ với Quảng Uy công Nguyễn Phúc Quân, Thường Tín Quận vương Nguyễn Phúc CựAn Nghĩa Công chúa Ngọc Ngôn.

Năm Minh Mạng thứ 6 (1825), tháng 10 (âm lịch), công chúa Ngọc Khuê lấy chồng là Vệ úy Nguyễn Văn Thiện, là con trai thứ hai của Kinh Môn Quận công Nguyễn Văn Nhơn[2]. Cả hai có với nhau được một con trai, tên là Uyển[3]. Uyển được nhận tiền gạo chu cấp và tập ấm hàm Cẩm y vệ Hiệu úy[4].

Kinh Môn Quận công còn một người con gái là Nguyễn Thị Nhậm, được gả làm Phủ thiếp cho hoàng trưởng tử Miên Tông (vua Thiệu Trị sau này), được tấn phong đến chức Nhất giai Lệnh phi.

Năm Minh Mạng thứ 8 (1827), công chúa Ngọc Khuê mất, hưởng dương 21 tuổi, thụyTrinh Ý (貞懿)[3], về sau mới được truy tặng làm Mỹ Khê Thái trưởng công chúa (美溪太長公主)[1].

Năm thứ 15 (1834), tháng 7 (âm lịch), phò mã Thiện đóng giữ ở Trấn Ninh rút về, bệnh rồi mất[5].

Năm Minh Mạng thứ 21 (1840), vua cho đúc các con thú bằng vàng để ban thưởng cho các hoàng thân anh em và các trưởng công chúa. Những người đã mất, vua dụ cho bộ Lễ sắp đủ lễ nghi đem đến giao cho người thừa tự hoặc người giám thủ để thờ. Trưởng công chúa Ngọc Khuê được ban cho một con chim trĩ bằng vàng nặng 2 lạng 9 đồng cân[6].

Tham khảo

sửa

Chú thích

sửa
  1. ^ a b Nguyễn Phúc tộc thế phả, tr.264
  2. ^ Đại Nam thực lục, tập 2, tr.459
  3. ^ a b Đại Nam liệt truyện, tập 2, quyển 3: Truyện các công chúa – phần Công chúa Ngọc Khuê
  4. ^ Đại Nam liệt truyện, tập 2, quyển 19: Truyện các quan – phần Nguyễn Văn Nhân
  5. ^ Đại Nam thực lục, tập 4, tr.268
  6. ^ Đại Nam thực lục, tập 5, tr.697