Bầu cử tổng thống Hoa Kỳ 1908

← 1904 3 tháng 11, 1908 1912 →

483 thành viên của Đại cử tri đoàn
242 phiếu phiếu để đắc cử
Số người đi bầu65.7%[1] Tăng 0.2 pp
 
Đề cử William Howard Taft William Jennings Bryan
Đảng Cộng hòa Dân chủ
Quê nhà Ohio Nebraska
Đồng ứng cử James S. Sherman John W. Kern
Phiếu đại cử tri 321 162
Tiểu bang giành được 29 17
Phiếu phổ thông  7,678,395 6,408,984
Tỉ lệ 51.6% 43.1%

Bản đồ hiển thị kết quả bầu cử. Đỏ biểu thị bang thắng bởi Taft/Sherman, Xanh lam biểu thị bang thắng bởi Bryan/Kern. Các con số cho biết số phiếu đại cử tri được phân bổ cho mỗi tiểu bang.

Tổng thống trước bầu cử

Theodore Roosevelt
Cộng hòa

Tổng thống được bầu

William Howard Taft
Cộng hòa

Cuộc bầu cử tổng thống Hoa Kỳ năm 1908cuộc bầu cử tổng thống bốn năm một lần lần thứ 31, được tổ chức vào thứ Ba, ngày 3 tháng 11 năm 1908. Ứng cử viên Đảng Cộng hòa William Howard Taft đã đánh bại William Jennings Bryan, người có 3 lần là ứng cử viên Đảng Dân chủ.

Tổng thống đương nhiệm vào năm 1908, Theodore Roosevelt. Nhiệm kỳ thứ hai của ông kết thúc vào trưa ngày 4 tháng 3 năm 1909.

Tổng thống đương nhiệm Theodore Roosevelt đã tôn trọng lời hứa không tranh cử lần thứ ba (về mặt kỹ thuật là nhiệm kỳ đầy đủ thứ hai) và thuyết phục người bạn thân của ông, Taft, trở thành người thay ông tranh cử. Với sự hỗ trợ của Roosevelt, Taft đã giành được đề cử tổng thống tại Đại hội toàn quốc Đảng Cộng hòa năm 1908 ngay từ lần đầu tiên. Đảng Dân chủ đề cử Bryan, người đã hai lần bị đánh bại vào năm 18961900, bởi ứng cử viên đảng Cộng hòa William McKinley.

Bryan, một phần của phe tự do/cấp tiến hơn trong Đảng Dân chủ, đã tiến hành một chiến dịch mạnh mẽ chống lại giới doanh nhân tinh hoa đầy quyền lực của Hoa Kỳ. Nhưng ngay cả như vậy, ông vẫn nhận thất bại nặng nề nhất trong ba lần tranh cử tổng thống về cả phiếu phổ thông lẫn phiếu đại cử tri. Taft đã giành được 51,6% tổng số phiếu phổ thông và giành chiến thắng ở hầu hết các bang bên ngoài miền Nam. Chiến thắng của Taft đã mang lại cho đảng Cộng hòa chiến thắng thứ tư liên tiếp trong các cuộc bầu cử tổng thống. Đảng Cộng hòa mất chức tổng thống 4 năm sau đó vào tay Đảng Dân chủ do chia rẽ giữa Taft và Roosevelt. Hai ứng cử viên từ các đảng nhỏ, Eugene V. Debs của Đảng Xã hộiEugene W. Chafin của Đảng Cấm rượu, mỗi người giành được hơn 1% số phiếu phổ thông. Đây cũng là cuộc bầu cử cuối cùng trước khi ArizonaNew Mexico trở thành tiểu bang vào ngày 6 tháng 1 và ngày 14 tháng 2 năm 1912.

Đề cử

sửa

Đề cử của Đảng Cộng hòa

sửa
 
Đảng Cộng hòa (Hoa Kỳ)
Đề cử của Đảng Cộng hòa năm 1908
William Howard Taft James S. Sherman
cho Tổng thống cho Phó Tổng thống
 
 
Bộ trưởng Chiến tranh Hoa Kỳ

thứ 42 (1904–1908)

Dân biểu Hoa Kỳ

từ Khu 27, New York (1903–1909)

 

Ứng cử viên

sửa
Candidates in this section are sorted by delegates won
William H. Taft Philander C. Knox Charles E. Hughes Joseph G. Cannon Charles W. Fairbanks Robert M. La Follette Joseph B. Foraker Leslie M. Shaw
 
 
 
 
 
 
 
 
Bộ trưởng Chiến tranh Hoa Kỳ thứ 42

từ Ohio (1904–1908)

Bộ trưởng Tư pháp Hoa Kỳ thứ 44

từ Pennsylvania (1901–1904)

Thống đốc thứ 36

của New York (1907–1910)

Chủ tịch Hạ viện Hoa Kỳ thứ 35

từ Illinois (1903–1911)

Phó Tổng thống Hoa Kỳ thứ 26

từ Indiana (1905–1909)

Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ

từ Wisconsin (1906–1925)

Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ

từ Ohio (1897–1909)

Bộ trưởng Ngân khố Hoa Kỳ thứ 43

từ Iowa (1902–1907)

Đại biểu: 549 [2][3][4][5][6] Đại biểu: 67 [2][6] Đại biểu: 54 [2][6] Đại biểu: 46 [2][6] Đại biểu: 32 [2][6] Đại biểu: 25 [2][6] Đại biểu: 5 [2][7][6] Đại biểu: 0 [2]

Cuộc đua giành đề cử của Đảng Cộng hòa đánh dấu sự ra đời của hệ thống bầu cử sơ bộ tại Hoa Kỳ. Ý tưởng về hệ thống này được các chính trị gia như Thống đốc New York Charles Evans HughesThượng nghị sĩ Albert B. Cummins ủng hộ. Bang đầu tiên tổ chức bầu cử sơ bộ tổng thống để chọn đại biểu tham dự đại hội toàn quốc là Florida vào năm 1904. Đầu năm 1908, hai ứng cử viên duy nhất của Đảng Cộng hòa tham gia các chiến dịch tranh cử tổng thống trên toàn quốc là Bộ trưởng Chiến tranh William Howard TaftThống đốc Joseph B. Foraker, cả hai đều xuất thân từ bang Ohio. Trong cuộc đua giành đề cử, bốn bang đã tổ chức bầu cử sơ bộ để chọn ra các đại biểu dự đại hội toàn quốc. Tại Ohio, Đảng Cộng hòa đã tổ chức bầu cử sơ bộ vào ngày 11 tháng 2. Các ứng cử viên cam kết bầu Taft được in trên lá phiếu của Taft, và các ứng cử viên cam kết bầu Foraker được in trên lá phiếu của ông. Taft sau đó giành chiến thắng vang dội tại Ohio. Ba bang tổ chức bầu cử sơ bộ để chọn đại biểu theo nhóm dẫn đến kết quả khác nhau: California chọn nhóm đại biểu ủng hộ Taft; Wisconsin thì chọn nhóm ủng hộ Thượng nghị sĩ Wisconsin Robert M. La Follette, Sr., và Pennsylvania chọn nhóm ủng hộ Thượng nghị sĩ Philander C. Knox.

Đại hội Đảng Cộng hòa năm 19028 được tổ chức tại Chicago từ ngày 16 đến ngày 19 tháng 6. William Howard Taft được đề cử với 702 phiếu bầu so với 68 cho Knox, 67 cho Hughes, 58 cho Cannon, 40 cho Fairbanks, 25 cho La Follette, 16 cho Foraker, 3 cho Tổng thống Roosevelt và một phiếu trắng. [8]

Phiếu bầu ứng cử viên Tổng thống
Ứng viên Lần 1 Lần 2
William Howard Taft 702 980
Philander C. Knox 68 -
Charles Evans Hughes 67 -
Joseph Gurney Cannon 58 -
Charles W. Fairbanks 40 -
Robert M. La Follette 25 -
Joseph B. Foraker 16 -
Theodore Roosevelt 3 -
Không bỏ phiếu 1 -

[9]

Đại diện James S. Sherman từ New York nhận được đề cử làm phó tổng thống.

Phiếu bầu ứng cử viên Phó Tổng thống
Ứng viên Lần 1 Lần 2
James S. Sherman 816 980
Franklin Murphy 77 -
Curtis Guild, Jr. 75 -
George L. Sheldon 10 -
Charles W. Fairbanks 1 -
Không bỏ phiếu 1 -

[10]

Đề cử của Đảng Dân chủ

sửa
 
Đảng Dân chủ (Hoa Kỳ)
Đề cử của Đảng Dân chủ năm 1908
William Jennings Bryan John W. Kern
cho Tổng thống cho Phó Tổng thống
 
 
Dân biểu Hoa Kỳ

từ Khu 1, Nebraska (1891–1895)

Thượng nghị sĩ bang Indiana

(1893–1897)

Chiến dịch
 

Ứng cử viên

sửa
Candidates in this section are sorted by delegates won
William J. Bryan John A. Johnson George Gray Jesse R. Grant
 
 
 
 
Dân biểu Hoa Kỳ

từ Khu 1, Nebraska (1891–1895)

Thống đốc Minnesota thứ 16

(1905–1909)

Thẩm phán Tòa án Phúc thẩm Liên bang

từ Delaware (1899–1914)

Kỹ sư và Doanh nhân

từ California

Đại biểu: 549 [11] Đại biểu: 25 [11] Đại biểu: 6 [11] Đại biểu: 0 [11]
Phiếu bầu ứng cử viên
Tổng thống Phó Tổng thô
William J. Bryan 888.5 / Nhất trí John W. Kern Nhất trí
George Gray 59.5
John A. Johnson 46
Không bỏ phiếu 8

Khi cuộc bầu cử năm 1908 đến gần, William Jennings Bryan là ứng cử viên hàng đầu cho vị trí tổng thống của đảng Dân chủ. Đối thủ đáng gờm nhất của Bryan để giành đề cử là Thống đốc Minnesota John Albert Johnson. Câu chuyện từ nghèo khó trở nên giàu có của Johnson, sự trung thực, khuynh hướng cải cách và việc thắng cử ở một bang nghiêng hẳn về Đảng Cộng hòa đã khiến ông trở nên nổi tiếng trong thượng tầng Đảng Dân chủ. Vào tháng 3, Đại hội Đảng Dân chủ bang Minnesota đã nhất trí đề cử Johnson làm tổng thống. Tuy nhiên, đến cuối tháng 6, Bryan đã giành được hơn 2/3 số đại biểu cần thiết để được đề cử.

Đại hội toàn quốc đảng Dân chủ năm 1908 được tổ chức tại Denver từ ngày 7 đến ngày 10 tháng 7. Johnson, nhận thức được thực tế rằng việc giành được đề cử của Bryan chỉ còn là vấn đề thời gian, đã rút lui, qua đó cho phép Bryan giành được đề cử trong lần bỏ phiếu đầu tiên.[12]

Bryan để lại quyền lựa chọn Phó Tổng thống cho các đại biểu. John W. Kern từ Indiana đã được nhất trí chọn làm ứng cử viên cho chức phó tổng thống mà không thông qua bất kỳ cuộc bỏ phiếu chính thức sau khi Charles A. Towne, Archibald McNeilClark Howell rút lui. Kern là cựu thượng nghị sĩ bang (1893-1897) và là ứng cử viên thống đốc hai lần (vào các năm 1900 và 1904).

Đáp lại việc đề cử Bryan và Kern, The New York Times đã chế giễu rằng liên danh tranh cử của đảng Dân chủ là "trước sau như một" bởi vì "một người đàn ông hai lần bị đánh bại trong cuộc đua giành chức Tổng thống thì đứng đầu nó, và một người đàn ông hai lần bị đánh bại trong cuộc đua giành chức thống đốc bang thì đứng ở phần đuôi của nó."[13]

Đảng nhỏ và chính khách độc lập

sửa

Đề cử của Đảng Nhân dân

sửa
Đề cử của Đảng Nhân Dân 1908
Thomas E. Watson Samuel Williams
cho Tổng thống cho Phó Tổng thống
 
 
Dân biểu Hoa Kỳ

từ Khu 10, Georgia (1891–1893)

Dân biểu Tiểu bang

từ Indiana (1885–1887)

Năm 1904, đảng Dân túy đạt được nhiều kết quả khá tốt trên chính trường toàn quốc. Số phiếu phổ thông của nó gấp đôi số phiếu giành được trong cuộc bầu cử tổng thống trước đó và ở 10 bang, nó đã nhận được hơn 1% số phiếu bầu. Đảng cũng đề cử 47 ứng cử viên vào Hạ viện, mặc dù những người duy nhất được bầu đều được một trong các đảng lớn tán thành ủng hộ. Đảng vẫn duy trì liên minh với Đảng Dân chủ hoặc Đảng Cộng hòa ở nhiều bang.

Ba năm tiếp theo là khoảng thời gian đầy thử thách đối với đảng. Khi các đảng viên Đảng Dân chủ bắt đầu kêu gọi ủng hộ đề cử của Bryan vào năm 1908, nhà lãnh đạo Đảng Dân túy miền Tây Thomas Tibbles đã thông báo rằng Đảng Nhân dân có thể sẽ không ủng hộ Brian vì ông đề cao các lợi ích cho miền Đông hơn.[14] Hai tháng sau, các đảng viên Đảng Dân chủ ở Nebraska đã quyết định trong đại hội cấp bang của mình rằng họ sẽ chấm dứt hợp tác với Đảng Dân túy, nhưng nhanh chóng lật ngược quyết định. [15] Trong cuộc bầu cử giữa kỳ, đảng Nhân dân chỉ đề cử 10 ứng cử viên vào Hạ viện, bên cạnh việc chi nhánh Đảng Nhân dân tại Kansas chính thức giải tán vào tháng 12 khi lãnh đạo của nó gia nhập Đảng Cộng hòa.[16]

Ủy ban Quốc gia Đảng Nhân dân nhóm họp vào ngày 26 tháng 11 năm 1907 để lên kế hoạch cho Đại hội toàn quốc diễn ra vào năm 1908. Chủ tịch Ủy ban James Ferriss chỉ ra rằng Thomas Watson là người phù hợp nhất cho đề cử, cho rằng đảng này hy vọng sẽ tạo dựng được một liên minh với một hoặc nhiều đảng nhỏ khác, có thể bao gồm cả Liên đoàn Độc lập hoặc những Đảng Cấm rượu.[17]

  1. ^ “National General Election VEP Turnout Rates, 1789-Present”. United States Election Project. CQ Press.
  2. ^ a b c d e f g h “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 9 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  3. ^ “CHARGE FORGERY IN FLORIDA.; Representative Ames of Massachusetts Accused of Tricking Taftites”. timesmachine.nytimes.com.
  4. ^ “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 9 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  5. ^ “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 28 tháng 3 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  6. ^ a b c d e f g “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 9 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  7. ^ “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 28 tháng 3 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  8. ^ Bain, Richard C.; Parris, Judith H. Convention Decisions and Voting Records. tr. 174. ISBN 0-8157-0768-1.
  9. ^ “Official report of the proceedings of the fourteenth Republican National Convention, held in Chicago, Illinois, June 16, 17, 18 and 19, 1908”. Archive.org. Truy cập ngày 18 tháng 8 năm 2016.
  10. ^ “Official report of the proceedings of the fourteenth Republican National Convention, held in Chicago, Illinois, June 16, 17, 18 and 19, 1908”. Archive.org. Truy cập ngày 18 tháng 8 năm 2016.
  11. ^ a b c d “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 10 tháng 10 năm 2021. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  12. ^ “HarpWeek | Elections | The Democratic Nomination”. Elections.harpweek.com. Truy cập ngày 23 tháng 9 năm 2017.
  13. ^ “HarpWeek | Elections | The Democratic Nomination”. Elections.harpweek.com. Truy cập ngày 23 tháng 9 năm 2017.
  14. ^ “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 9 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  15. ^ “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 9 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  16. ^ “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 9 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.
  17. ^ “Newspaper clipping” (PDF). timesmachine.nytimes.com. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 9 tháng 10 năm 2022. Truy cập ngày 4 tháng 7 năm 2020.